Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Dương Tiêu không né tránh, Liêu Đông khinh thường, ở trước mặt nhà họ Liễu ở Đề Đô tôi, không thê sinh ra một chút phản kháng nhỉ?
Vèol Ngay lúc Liêu Đông còn ngây thơ tưởng răng Dương Tiêu sẽ bị mình đánh, tay phải của Dương Tiêu đã.
hóa thành một bóng mờ túm lấy cổ tay của bà ta.
“Cậu còn dám chống cự? Cậu không muốn sống nữa hả?” Liễu Đồng tức giận quát.
Dương Tiêu tỏ vẻ vô hại: “Vừa nãy là cánh tay này đã đánh cô Hoa đúng không?”
“Phải thì sao? Cậu dám làm gì tôi chắc?” Liễu Đồng hung hăng ngang ngược. Dương Tiêu khẽ gật đầu, lộ ra hàm răng trăng: “Chúc mừng bà, đoán đúng rồi!”
“Sắp thú vị rồi đấy!” Trần Khải hưng phấn nhìn Dương Tiêu.
Năm đó anh ta chiến đấu cùng Dương Tiêu, đánh giá từ phong thái của Dương Tiêu, Trân Khải biệt người đàn bà chanh chua trước mặt này đã định sẵn hôm nay sẽ gặp xui xẻo.
“Bỏ ra, thằng súc sinh nhà cậu mau bỏ tay r rat” BỊ Dương Tiêu nắm cô tay, Liễu Đồng rồng lên như một con sư tử cái tức giận.
Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên, trong mất hiện lên vẻ vui đùa, khóe miệng hiện lên một vòng cung kỳ lạ.
Cảm nhận được khí thế kinh người của Dương Tiêu, Liễu Đồng không khỏi hoảng sợ.
Dường như Dương Tiêu trước mặt này là quân vương bóng đêm, có thể túm cổ đòi mạng bà ta bất cứ lúc nào.
Răng rắc!!!
Đột nhiên, Dương Tiêu chọt dùng sức, một lực lượng dâng trào toả ra từ trong cơ ‘thể Dương Tiêu, cánh tay phải của Liễu Đông giỗng như một cành cây mảnh mai đột nhiên phát ra âm thanh kỳ dị.
Aaal’I Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến, Liễu Đồng hét thảm thiết như giết lợn tại chỗ, sắc mặt đột nhiên tái nhọt.
Phế! Cánh tay phải của bà ta đã hoàn toàn bị Dương Tiêu bẻ phế.
Dương Tiêu hừ lạnh: “Bà già chanh chua, ở sân nhà Đề Đô, tôi còn có thể để bà bắt nạt người khác? Dám ra tay với người của tôi ngay trong Đề Đô, đừng nói là em gái của chủ nhà họ Liễu ở Đề Đô, cho dù chủ nhà họ Liễu ở Đề Đô tới đây, tôi cũng vân không cho ông ta thể diện!”
Một luồng khí ác hỗn loạn trào ra từ người Dương Tiêu, khiến Liễu Đồng sợ đến mức chết điếng.
Lúc này, Liễu Đồng đau nhức trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cánh tay phải của bà truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó dần dần mắt cảm giác.
Nhìn Dương Tiêu độc đoán, đôi mắt đẹp của Hoa Mộ Tranh hiện ra một vệt sóng kỳ lạ, trái tim không khỏi đập loạn lên.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh thực sự muôn nhìn vạn năm.
Nghĩ đến Dương Tiêu nói dám ra tay với người của mình, Hoa Mộ Tranh càng cảm thấy xáu hồ.
Đây có phải là cảm giác của tình yêu không? | Chẳng lẽ trước mặt người đàn ông này mình thật sự không còn thuốc chữa nữa sao?
“Sao cánh tay phải của tôi lại không có cảm giác nữa? Cánh tay phải của tôi bị phê rồi sao? Thằng súc sinh, cậu phê tôi?” Liễu Đồng kinh hãi trừng mắt nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Phế bà vân còn nhẹ!”
Cái gì! Phế vẫn còn nhẹ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.