Chương trước
Chương sau
Nghe được lời khen của Dương Tiêu, trền mặt Liễu Đồng lập tức lộ ra vẻ tự mãn.
Đúng như dự đoán, rốt cuộc nhóm điêu dân đến từ nơi khác này vẫn phải chịu thua, không phải ¡Xương cốt rât cứng hả? Cứng đến mấy cũng phải khen bà đây!
“Đừng mở tưởng quá đẹp!” Dương Tiêu nói tiếp.
Không thể không nói, Liễu Đồng này có nhan sắc không tệ, ý vị mười phần, chắc lúc còn trẻ cũng là người đẹp.
Đáng tiếc, Dương Tiêu không thể chịu nôi tính cách chanh chua của Liễu Đồng.
“Hả?” Nghe được câu tiếp theo của Dương Tiêu, vẻ mặt của Liễu Đồng đột nhiên thay đổi.
Dương Tiêu nói tiếp: “Còn nữa, nhắc nhở bà, tôi quanh năm sông ở Trung Nguyên, nhưng hộ khẩu của tôi ở Đề Đồ, tôi cũng là người Đề Đôi”
“Cái gì? Cậu cũng là người Đề Đô?”
Liêu Đông vô cùng kinh ngạc.
Đúng vậy, cho tới bây giò hộ khẩu của Dương Tiêu vẫn ở Đề Đô, chẳng qua không còn là người nhà họ Dương ở Đề Đô nữa mà thôi.
Kể từ khi Dương Tiêu bị đuổi khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, bà cụ và Dương Bân Hàn đã gạch tên Dương Tiêu ra khỏi gia phả, chặn hộ khẩu của anh.
Kẻ từ lúc đó, họ đã không nhận Dương Tiêu.
Sau đó, Dương Tiêu gia nhập đội đặc chiến Đông Phương Thân Ưng, giữ chức đội trưởng. Đội đặc chiên Đông Phương Thần Ứng là đội đặc chiến lớn nhất ở Thiên Phủ Chi Quốc, với đầy rẫy những người tinh nhuệ nhát.
Tổng bộ của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng đặt ở Đề Đồ, hộ khâu của Dương Tiêu đương nhiên là do lãnh đạo cấp cao đặt ở Đề Đô, cho phép Dương Tiêu được hưởng chế độ đãi ngộ đặc chiến ở Đề Đô.
Khi kết hôn với Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu muốn chuyên hộ khẩu đên Trung Nguyên, nhưng thủ tục quá rườm rà.
Ngoài ra, lão lãnh đạo vẫn luôn phái người truy tìm tung tích của anh, Dương Tiêu đã quyết định lần trỗn nên cũng không làm ra hành động lớn.
Thậm chí, trong trường hợp không đủ giây tờ, thầy Dịch Thâp của anh đã đích thân đứng ra làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, tôi cũng là người Đề Đô!”
“Hừ! Người Đề Đô thì sao? Đã định sẵn bị lu mờ trước mặt nhà họ Liễu chúng tôi. Nếu hoa mà tôi muốn không được miền phí, thì các người chờ xong đời đi!” Trong mắt Liễu Đồng tràn đầy khinh thường, bà ta không tin “. Tiêu sẽ không đầu hàng.
Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh: “Bà ta muôn bao nhiêu hoa?”
“Tám mươi triệu!” Hoa Mộ Tranh nói thật.
“Nhiều như vậy?” Dương Tiêu hơi ngạc nhiên.
Tám mươi triệu tiên hoa, đây không phải là con sô nhỏ, Dương Tiêu cũng hiệu được vì sao Hoa Mộ Tranh không chịu nhường.
Công ty hoa Hoa Chi Uyên vừa mới thành lập, một khi chuyên tám mươi triệu lãi lớn, quả thực sẽ lỗ trên diện rộng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.