Dương Tiêu trịnh trọng nói: “Tội trở về Đê Đô còn có việc phải làm, nêu anh khiến tôi ăn không no, tôi sẽ mất bình tĩnh. Nhắc nhở trước, tính tình của tôi không tốt lắm!”
“Yol Còn dám hù dọa béo này à?”
Người béo trắng khinh thường nhìn chăm chằm Dương Tiêu.
Anh ta vẫy tay đánh vào đĩa trên tay cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, hai chiệc bánh mì kẹp thịt rơi xuông.
Người béo trắng nhìn chằm chằm Dương Tiêu với vẻ mặt dữ tợn: “Béo này đảnh đỗ đấy, anh có thê làm gì tôi?”
“Coi lời tôi nói giống như đánh rắm đúng không?” Dương Tiêu từ từ đứng lên.
Liễu Như Yên vội vàng kéo Dương Tiêu lại: “Đừng bốc đồng, chắc chăn hai người này chạy theo tôi, đừng xen vào!”
Dương Tiêu cũng nhận thấy người bên kia nói cướp, nhưng thực tế sự chú ý của anh ta đã khóa vào Liễu Như Yên, hiển nhiên, điều này là để chuyên hướng sự chú ý của mọi người, ngăn không cho sau này Liễu Như Yên tìm ra hung thủ thực sự.
“Yên tâm, tôi sẽ không xen vào!”
Dương Tiêu gật đâu.
Liễu Như Yên nghe vậy, cô ta há miệng, trong lòng tràn đầy suy sụp.
Làm ơn đó anh giai, vừa nãy tôi bảo không cho anh xen vào, sao anh lại thật sự không xen vào thế?
Anh hùng cứu mỹ nhân đó có hiểu không, hiệu anh hùng cứu mỹ nhân không anh giai?
Dương Tiêu bước tới đường giữa, cảm thán: “Lãng phí thức ăn không phải là một thói quen tốt!”
Nói xong, Dương Tiêu đi về phía chiếc bảnh mì kẹp thịt rơi trên mặt đất, định nhặt nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431730/chuong-1770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.