Chương trước
Chương sau
Vì có nhiều trang copy tự động nên mình lên nội dung này để ngăn ngừa các trang khác lấy truyện thôi nhé! Mai mình sẽ thay lại nội dung cả nhà nhé! Mong cả nhà thông cảm!
Khi nhóm dân trong thôn bị sỉ nhục nhìn thầy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt của họ đỏ bừng vì phán khích, họ ước mình có thê biến thành Dương Tiêu, đuổi tất cả những kẻ bắt nạt như Lương Mãnh đi.
Sau khi đánh bại hơn trăm người, để lại mây chục người không còn ý chí chiến đầu, hai mắt Dương Tiêu: sáng quäc nhìn Lương Mãnh: “Muốn mạng của tôi, chỉ dựa vào phôi thai thô kệch không lên nổi sân khấu như các người?”
“Tên khón, khốn kiếp, khốn kiếp!” Mũi của Lương Mãnh gân như bốc khói.
Anh ta thật không ngờ trước mặt Dương Tiêu có nhiêu người như. vậy lại không ai địch nổi một chiêu của Dương Tiêu.
Lương Mãnh nắm chặt tay, tức giận nói: “Dương Tiêu, anh cho răng mình là ông trời hả? Nói cho anh biết, anh có thể đánh thì sao? Lần này một hai trăm người chúng tôi không thể làm gì anh, lân sau bọn tôi một hai nghìn người, mười hai mươi nghìn người thì sao?”
Lân này, chú hai Lương Khởi của anh ta mang vô hàng trăm tỷ tệ, Lương Mãnh không hệ sợ hãi, anh tạ không tin đã ném tiền còn không thê giết được Dương Tiêu.
“Anh cho rằng tôi sẽ cho anh cơ hội ra tay?” Dương Tiêu chế nhạo.
Anh sắp trở về Đề Đô, trước khi đi cần phải giải quyết xong mọi việc của huyện Thiên Sơn.
Nếu Lương Mãnh này muốn tìm chết, Dương Tiều không ngại tiễn Lương Mãnh về chầu trời.
Lương Mãnh rất tức giận, càng căm hận Dương Tiêu đến tận xương tủy, anh ta phất tay: “Đưa dao!”
“Anh Mãnh, dao!” Một tên đàn em nhanh chóng đưa cho Lương Mãnh một con dao pha.
Lương Mãnh cầm dao pha hung ác nói: “Dương Tiêu, tìm chệt đúng không? Tới, tới đi Một đấu một tôi đấu với anh!”
“Một đấu một? Tới!” Dương Tiêu móc tay.
Lần trước anh đã dạy dỗ Lương Mãnh một trận, lần này Dương Tiêu vẫn rất tự tin dạy cho Lương Mãnh một bài học cha mẹ không nhận ra.
Lương Mãnh rống lên: “Anh tìm chết!”
Đôi mắt Lương Mãnh tràn đầy sát khí, anh ta câm dao pha lao về phía Dương Tiêu.
“Không biết sống chết!” Dương Tiêu khinh thường cười nói.
Vèo!
Ngay lúc Lương Mãnh cách Dương Tiêu chưa tới ba mét, Lương Mãnh đột nhiên chạm vào lưng, lập tức lấy Sa Mạc Chi Ứng nhắm vào đầu của Dương Tiêu.
“Sa Mạc Chi Ưng?” Nhìn chằm chằm Sa Mạc Chi Ưng màu trắng bạc trước mặt, Dương Tiêu hơi ngạc nhiên.
Sau khi nhắm Sa Mạc Chi Ưng vào đầu Dương Tiêu, Lương Mãnh cười điên cuông: “Ha hạ ha hai Thằng ngu đần, thật sự cho rang ông đây sẽ so chiêu với anh? Thủ đoạn của tôi chỉ là vỏ bọc, mục đích là đến gần giết anh thôi!”
Nói xong, Lương Mãnh vứt con dao pha, lên đạn Sa Mạc Chi Ưng.
“Chàng trai!” Triệu Thiết Căn vô cùng hoảng sợ.
“Xong rồi!” Vẻ mặt của nhóm người thôn trang Triệu càng như trò tàn.
Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ bây giờ là Dương Tiệu, nêu Dương Tiêu xảy ra chuyện bắt ngờ thì bọn họ thật sự một thân một mình, giỗng như thịt cá chỉ có thể bị bọn Lường Mãnh làm thịt.
“Hay lắm, anh Mãnh!” Nhóm người do Lương Mãnh đứng đâu đều rất phần khích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.