Chương trước
Chương sau
Nghe An, giọng nói châm chọc của Cao Hùng, Dương Tiêu cười chế nhạo: “Hèn nhát? Chờ lát nữa anh sẽ biết có phải hèn nhát hay không!”
“Chậc! Được thôi! Tôi thật sự muốn xem cậu có phải là một người đàn ông cứng răn hay không. Có gan thì cậu tới đi, vợ cậu là Đường Mộc.
Tuyết đúng không? Người đẹp số một thành phô Trung Nguyên, nêu cậu không tới, tôi sẽ đến thành phố Trung Nguyên bắt Đường Mộc Tuyết đưa tới đây!”
“Người đẹp số một thành phô Trung Nguyên, chặc chăn đẹp như tiên nữ, nêu đè dưới thân cảm giác đó sẽ đặc biệt sảng khoái! Nếu không tới, tôi sẽ biển ì Đường Mộc Tuyệt trở thành nô lệ nữ, chờ tôi chơi chán, sẽ cho các anh em vui vẻ, ha ha ha ha hai” Cao Hùng cười ngông cuồng.
Tắt cả những gì anh ta phải làm là chọc giận Dương Tiêu, buộc Dương Tiêu tới đây, sau đó giêt Dương Tiêu.
Nghe những lời ngạo mạn của Cao Hùng, Dương Tiêu cười nhếch mép: “Tôt, vậy anh cứ chờ đi!”
Nói xong, Dương Tiêu cúp điện thoại, nhìn vệ phía Hô Khoan Quảng: “Hang ô của Cao Hùng ở đâu?”
“Trên đường Long Đình!” Hồ Khoan Quảng nói thẳng.
Dương Tiêu gật đầu: “Ông Hồ, Lương Khởi sẽ không từ bỏ ý đồc phiền ông quan tâm đên người dân trong thôn trang Triệu. Tôi tới đường Long Đình một chuyền!”
“Cậu Dương, cậu định đi một mình à?
Cao Hùng này không dễ chơi, trước kia bọn tôi đã ïphiri thiệt mây lần, hơn nữa Cao Hùng có vũ khí. Cậu đị một mình sợ là sẽ rất nguy hiểm!” Hồ Khoan Quảng nhắc nhở.
Dương Tiêu cười nói: “Ông Hồ, tôi không đùa với ông, nêu không phải vì sự an toàn của người dân thôn trang Triệu, đám người Lương Khởi đã biên thành xác chết lạnh rồi!”
Cái gì! Tất cả đã biến thành xác chết lạnh?
Hồ Khoan Quảng sửng sốt, ông không hề ngờ tới Dương Tiêu lại có thể tỳ tin nói như vậy.
Phải biết rằng vừa rồi hơn mười người do Lương Khởi dẫn đầu đều câm Sa Mạc Chỉ Ưng, chẳng lẽ Dương Tiêu lại có thê dũng cảm hứng chịu mưa bom bão đạn sao?
“Cậu Dương, đừng hấp tấp!” Hồ Khoan Quảng khuyên.
Dương Tiêu cười nhẹ, nói nhỏ vài câu với Hồ Khoan Quảng rôi lái xe đi.
Nhìn Dương Tiêu rời đi, Hô Khoan Quảng ngạc nhiên: “Cái gì? Cựu đội trưởng của đội đặc chiên Đông Phương Thần Ưng? Đây… đây không phải là thần chết điện hà lưỡi dao sắc bén mạnh nhất trong lịch sử Thiên Phủ Chi Quốc sao? Cậu Dương là thần chết điện hạ? Trời ạ!
Bọn Gác Hùng, Lương Khởi này thật sự sắp xong đời rôi!”
Tắt cả dân thôn trang Triệu Vy được giao cho Hồ Khoan Quảng, Dương Tiêu rất yên tâm.
Hồ Khoan Quảng là người nhà nước, cho dù Lương Khởi điên cuồng đến đâu cũng sẽ không tấn công người nhà nước. Hơn nữa, bọn Hỗ Khoan Quảng đều mang súng theo, nêu Lương Khởi muôn xuống tay cân phải cân nhắc giữa ưu và khuyết điểm.
“Ông chủ, đổi cửa số cho tôi, ông có kính chống đạn không?” Dương Tiêu lái xe việt dã đến tiệm sửa xe lớn nhất huyện Thiên Sơn.
Chủ sửa xe kinh ngạc: “Kính chống đạn? Cậu là ai2”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.