Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, Lương Mãnh bị thương nặng, trong lòng tràn đây hồi hận vô hạn, anh ta thật sự muốn tát mình một cái.
Miệng tỉ tiện, trách mình miệng tỉ tiện.
Nếu không phải cái miệng ti tiện của mình chọc giận Dương Tiêu, anh ta sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
Trực giác của Lương Mãnh mách bảo, anh ta xong đời, lần này anh ta đã hoàn toàn xong đời.
Dần dần, tứ chi dần mắt hết cảm giác, tầm nhìn của Lương Mãnh cũng | dân mờ đi.
“Vãi ạ!” Nhìn chằm chằm Lương Mãnh gần như đã chết dưới chẵn của Dương Tiêu, Hồ Khoan Quảng không kìm được chửi thê.
Chết lặng! Hồ Khoan Quảng chết lặng.
Triệu Thiết Căn cùng người nhà họ Triệu cũng chết lặng, nhóm người do Hồ Khoan Quảng dân đầu cũng chét lặng, nhóm do Fiong Khởi đứng đầu càng chết lặng hơn.
Không ai ngờ tới có Lương Khởi trần thủ ở đó, Dương Tiêu lại dám ra tay đánh Lương Mãnh.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Lương Mãnh, cười khẩy: “Anh không phải Dương Bân Hàn, hôm đó Dương Bân Hàn may mắn, sức lực của tôi chưa khôi phục đến mức như bây giờ, hơn nữa Dương Bân Hàn tập võ từ nhỏ, tố chất thể chất của anh ta tốt hơn của anh rất nhiều!”
“Cho nên, Lương Mãnh, anh có thể yên nghỉ được rôi!”
Đúng vậy, trong trận đâu trước với Dương Bân Hàn ở sân bay, thực lực của Dương Tiêu không mạnh như bây giờ, vì vậy Dương Bân Hàn đã may mãn sông sót.
Lần này thì khác, Lương Mãnh có thể lực Khếhg bằng Dương Bân Hàn, bị Dương Tiêu đã hồi phục chín mươi phân trăm sức lực tân công.
Tâm nhìn của Lương Mãnh dần dần yêu ớt, anh ta Eiiôit” còn nghe. thầy những gì Dương Tiêu đang nói, mắt anh ta tôi sâm lại rơi vào trạng thái hôn mê nghiêm trọng.
“Mãnh nhi!” Lương Khởi kinh ngạc thốt lên.
Một tên thuộc hạ của Lương Khởi tiên lên thăm dò hơi thở của Lương Mãnh, người nọ kinh hãi nói: “Ông… ông chủ, hơi thở của cậu Mạnh càng ngày càng yếu, có… có thê sắp chết!”
Cái gì! Lương Mãnh sắp chết?
Nghe vậy, trong mắt Lương Khởi lập tức loé lên lửa giận dày đặc, ông ta nhìn chằm chằm Dương Tiêu, muốn giết chết Dương Tiêu ngay tại chỗ.
“Dương Tiêu, cậu đã dám tấn công Mãnh nhỉ thì cậu chết đị!” Lương Khởi gầm lên, lại lây khẩu súng giảm thanh ngụy trang ra bắn vào Dương MIGU: “Câu Dương, mau tránh ra!” Nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mặt Hồ Khoan Quảng không khỏi hét lên.
Pằng!!!
Hồ Khoan Quảng vừa dứt lời, Lương Khởi đã hung dữ tàn nhẫn bắn Dương Tiêu.
Aaa!!
Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương vang vọng cả bầu trời, chỉ ‘ thầy Dương Tiêu không hề bị tổn thương, ngược lại cánh tay phải của Lương Khỏi đã bê bết máu.
“Đã… đã xảy ra chuyện gì?” Mọi người đêu sững sờ.
Không phải Lương Kỳ đã ra tay rồi sao? Dương Tiêu lại bình yên vô sự?
Điều kinh ngạc nhất là Lương Khởi còn bị người khác bắn tỉa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.