Họ đã sống trên mảnh đất này qua nhiêu thê hệ, ngay cả khi đó là một cuộc phá dỡ chính thức họ cũng sẽ chống lại, chứ đừng nói đến việc phá dỡ cưỡng ép.
Phải thừa nhận, lần này Lương Khởi chú hai của Lương Mãnh đã tìm được rất nhiều nhà đầu tư, gom được rất nhiều tiền, số tiền này đủ đề cải tạo nhiều nơi ở huyện Thiên Sơn.
Tuy nhiên, chỉ khi đến lượt thôn trang Triệu bọn họ lại không có nhà tái định cự, cũng không thấy đề cập đến tiền đền bù.
Đây là đang làm vậy? Đây không phải là bọn côn đô trăng trọn sao?
Một khi bọn họ rời khỏi thôn trang Triệu, với thế lực tà ác như Lương Mãnh thì sau này bọn họ sẽ thực sự trở thành người vô gia cư.
Xét cho cùng, hầu hết dân trong thôn trang Triệu chủ yêu làm nông nghiệp, không có nơi ở chỉ có thể đi lang thang.
Vì vậy, Triệu Thiết Căn có đức cao vọng trọng trong thôn trang Triệu đã đứng lên, một nhóm người cũng đồng loạt đứng lên chống lại.
Lương Mãnh giêu cọt: “Bắt nạt người quá đáng? Mẹ kiệp, tôi bắt nạt bọn dân điêu các người đấy thì sao? Tôi nói lại lần cuối, các người có cút hay không? Nếu không cút, ông đây sẽ không tiếc bất cứ giá nào tiễn tất cả các người về chầu trời!”
“Lương Mãnh, muốn chúng ta rời khỏi thôn trang Triệu, trừ khi chúng tôi chết!” Triệu Thiết Căn rất kiên quyết.
“Đúng, trừ khi chúng tôi chết!” Một nhóm dân trong thôn đồng thanh hét lên.
Nhìn đám người thôn trang Triệu thấy chết không nhòn trước mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431691/chuong-1731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.