Vừa mới xuống máy bay, một người trung niên tóc vàng mát xanh đeo kính râm tiền lên ồm Phùng Tứ: “Tứ gia, lâu rồi không gặp!”
“Ham, làm rất tốt. Xem ra mấy năm nay ông ở Moses rất thuận buồm xuôi gió!” Phùng Tứ cười to.
Ham, thủ lĩnh của mười lính đánh thuê hàng đầu ở Moses.
Lúc trước ở Moses, Ham đã đi theo Phùng Tứ lăn lộn.
Sau khi Phùng Tứ trở về nước, ông ta giao nhóm lính đánh thuê cho Ham, dưới sự quản lý của Ham, nhóm lính đánh thuê ngày càng lớn mạnh, bây giờ đã leo thẳng lên tận top mười ở Moses.
Ham tóc vàng mặt xanh cười nói: “Nhờ nên tảng tốt năm đó của Tứ gia, nên tôi mới có ngày hôm nay! Tứ gia yên tâm đi, chỉ cân ông ở Moses một ngày, sẽ không người nào dám chạm vào một ngón tay của ông. Và tôi giao vị trí chỉ huy thứ hai cho Tứ gia, Tứ gia sẽ không ghét bỏ đâu chứ?”
Mặc dù lúc trước Phùng Tứ là lão đại, nhưng bây giờ ông ta Ham đã lên kế vị, nê mặt quan hệ cũ, ông ta nhiều nhất chỉ có thể giao lại vị trí thứ hai cho Phùng Tứ.
“Thứ hai? Ham, đủ rồi, thật sụ đã đủ rồi!” Phùng Tứ vui mừng khôn xiết.
Miễn là có đủ thời gian, Phùng Tứ hoàn toàn chắc chăn sẽ chờ thời trở lại ở Moses.
Bây giờ, điều Phùng Tứ cần nhất là thời gian đệm.
Khi ông ta trỏ về cũng là lúc Dương Tiêu chết.
Ham phắt tay quát: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau chào Tứ gia đi!”
“Chào Tứ gia!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431684/chuong-1724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.