Chương trước
Chương sau
“Cảm ơn Dương Tiêu điện hại”
Vương Sương cảm kích.
Ông ta không do dự nữa, lên chiếc JaH2 bỏ hoang phóng xe vệ phía trạm Thập Lí ở ngoại ô phía tây.
Vùng ngoại ô phía tây, trạm Thập LÍ!
Nhóm người do Phùng Tứ dẫn đầu bôn chôn không thôi.
“Dương Tiêu này là rùa rụt cổ à? Sao còn chưa tói?” Một người nhíu mày hỏi.
“Đúng thế! Tứ gia, không phải tối nay thăng nhóc này không tới đấy chứ?”
Một người khác nói.
Phùng Tứ cầm đao Đường, ngồi trên ghê thấp giọng nói: “Chớ lơ là cảnh giác, hả? Có tiêng xe phóng nhanh, người tới rồi!”
“Người đến rồi?” Mọi người tràn đầy khí thế, vui vẻ như điên.
Như thể Dương Tiêu đến, bọn họ cùng nồ súng, nhất định sẽ tiễn Dương Tiêu xuông âm phủ.
VèoIIl Họ không hề hay biết, lúc này một chiếc.Jetta mang theo rất nhiều thuốc nô đang đi nhanh về phía hang ô của họ.
Phùng Tứ ngồi trần thủ trong hang ổ của mình, hai mắt Vương Sương ngập tràn tơ máu, ông hét lên: BẠI Tứ, tôi hỏi thăm tổ tiên nhà ông, Tú Nhỉ Phương Phương, bây giờ tôi sẽ tới bên cạnh hai mẹ con bài”
Grừml Với tiếng nổ vang trời, Vương Sương nhắn ga xe.Jetta bỏ hoang như một mũi tên sắc nhọn.
“Xe Jetta bỏ hoang? Xe của Dương Tiêu không phải là Maserati sao?”
Phùng Tứ cầm đao Đường bước ra ngoài, dùng ông nhòm nhìn đêm thăm dò, ông ta vừa nhìn đã nhận ra người lái xe là Vương Sương.
Cả nhà đọc tại app truyện hola nhé! “Vương Sương?” Phùng Tứ ngạc nhiên.
Lúc này Phùng Tứ mới nhớ lại, Vương Sương này vốn là thuộc hạ của mình, mây năm trước mình say rượu dùng vũ lực với con gái ông ta, Cuỗi cùng vô ý giết chết vợ và con gái của Vương Sương.
Kể từ đó, Vương Sương này hoàn toàn đoạn tuyệt với mình, hết lần này tới lần khác giết mình nhửng không thành công.
Mục tiêu của họ tối nay là Dương Tiêu, lúc này Vương Sương lái xe xông tới chỗ bọn họ làm gì?
Mặc dù ống nhòm nhìn ban đêm tốt nhưng không thê nhìn rõ mọi thứ trong xe.
Tuy nhiên, Phùng Tứ vẫn nhìn thầy hàng ghế sau của chiếc Jetta bỏ hoang chứa đầy những thứ màu đen.
Ngay lập tức, một điềm báo xui xẻo hiện lên trong đâu.
Nghĩ đến thủ đoạn bạo ngược của Dương Tiêu, mí mắt Phùng Tứ nhảy loạn xạ; “Không ổ ôn, Vương Sương này nhất định là do Dương Tiêu phái tới. Giết ô ông ta, giết ông ta cho tôi, đừng đề ông ta tới gân, chắc chắn trong xe chửa đồ nguy hiểm!”
“Cái gì? Có đồ vật nguy hiểm? Các anh vỉ chặn ông ta lại!” Một người cao lớn điên cuÔng rồng lên.
Đúng lúc này, Dương Tiêu và Lý Thần Chiên đang ở trên cao cách đó không xa.
Lý Thần Chiến cung kính nói: “Điện hạ, tôi nghĩ đêm nay Phùng Tứ sẽ chết chắc!”
“Không! Thỏ khôn ba hang, đừng coi thường Phùng Tứ!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Dù vậy, nhìn chiếc Jetta bỏ hoang đang tiên đến khu vực trạm Thập Lí, khóe miệng Dương Tiêu vẫn hơi nhéch lên, nở một nụ cười mê hoặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.