Chương trước
Chương sau
“Không đăng ký thì sao? Nói cho cậu biệt, Dương Tiêu, hôm nay cậu không ra tay cũng phải ra tay, bắt buộc phải ra tay. Đây mới chỉ là hiệp đầu tiên của cuộc thi, tôi sẽ tiếp tục đăng ký vòng phụ, cậu không ra tay đúng không? Tốt! Vậy thì tôi sẽ hoàn toàn giâm đạp Liêu Giang Hài”
“Muốn sinh ra hai Thánh Y? Ngang hàng với tôi? Ông ta còn chưa đủ tư cách!” Mục Lâm cao ngạo nói.
Bị Mục Lâm khinh thường, Liễu Giang Hà cũng không cảm thây khó chịu.
Ông biệt Mục Lâm rât mạnh, một nhân vật đại diện thực sự của giới y học Trung Hoa.
Nếu Mục Lâm hoàn toàn ra khỏi núi, bát kỳ bác sĩ thiên tài, bác sĩ tài ba nào trong nước cũng sẽ bị lu mờ trước mặt Mục Lâm.
Dương Tiêu có hơi nhức đầu: “Vòng phụ? Mục Lâm, vì đề tôi ra tay anh thật sự không biết xấu hổ. Nêu đã như vậy, tôi tìm một người, nếu anh có thể chữa khỏi cho người đó, Dương Tiêu này sẽ mặc cảm, thế nào?”
“Ò? Là ai?” Mục Lâm thấy hứng thú hỏi.
Dương Tiêu quay đầu lại, chỉ vào một người đàn ông người Nga cao hai mét có khí thê như câu vông trong đám đông: “Là anh ấy!”
“Hả? Đây… đây là Sol chiến thần số một nước Nga?”
Nhìn rõ người Dương Tiêu chỉ tay, vẻ mặt của Mục Lâm đột nhiên thay đổi dữ dội.
“Sol, chiến thần số một nước Nga?”
Nghe những lời của Mục Lâm, ánh mặt của mọi người đều đỗ dồn về phía người đàn ông vạm vỡ khoảng ba mươi tuổi này.
Chỉ thây người đàn ông này mặc áo sơ mi trắng, quân tây, đeo kính dây vàng, lịch sự, đẹp trai, khí thế N câu vông, nhìn thoáng qua cũng biết AI này đã giữ vị trí hàng đầu rất âu.
Thoạt nhìn, người này không hề giông chiến thần nhuỗm máu chút nào, mà là một nhà văn học có trí tuệ xuất chúng đến từ nước ngoài.
“Cậu Dương!” Nhìn Dương Tiêu, người đàn ông đi về phía Dương Tiêu, mỗi bước đi của anh ta tràn đầy kiêu ngạo, toát ra khí chất điềm đạm trong xương.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Sol, đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy, cậu Dương, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi!” Trên mặt Sol mang theo vẻ thôn thức.
Anh ta không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Dương Tiêu, khi đó anh ta bị hàng trăm siêu cao thủ truy đuổi, rơi xuông động băng. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, chính Dương Tiêu đã cứu anh ta thoát khỏi biển khổ.
Khi đó, Dương Tiêu đã tạm thời kìm nén được chất độc lạnh lẽo trong người anh ta, bảo anh ta sau này đến tông bộ của lực lượng đặc chiên Đông Phương Thần Ừng ở Đề Đô trdfl Thiên Phủ Chi Quốc.
Khi Sol mang theo mong đợi đặt chân đến Đề Đô, chính phủ Thiên Phủ Chỉ Quốc thông báo thần chết kiêu ngạo một thế hệ đã xuất ngũ.
Mọi người đều cho rằng Dương Tiêu đã chết, nhưng trong lòng của Sol, Dương Tiêu sẽ sông mãi.
Bởi vì anh ta tin rằng một tài năng hiếm có như Dương Tiêu sẽ không bao giờ dễ dàng gục ngã.
Dương Tiêu cười nhếch mép, không khỏi nhớ lại những năm tháng huy hoàng ây.
Mới tôi hôm qua, Dương Tiêu nhận được điện thoại của Sol, Dương Tiêu bảo Sol trực tiếp đến hiện trường tranh danh hiệu Thánh Y.
Đêm qua, Dương Tiêu đã linh cảm răng khi Mục Lâm các chủ của Long Lân Các đến, nhất định sẽ oai phong lẫm liệt, trỏ thành vật cản Liễu Giang Hà giành được ngôi vị Thánh Y.
Chắc chắn, đúng như anh dự đoán, Mục Lâm đúng như anh tưởng tượng, rất khó đối phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.