Chương trước
Chương sau
Ngay cả Ám Kim Long Vương cũng không tìm ra được, thì thủ đoạn che giâu của bên kia thông minh đến mức nào?
Ám Kim Long Vương cung kính nói: -Điện hạ không cân phải lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ phái người bỗ sung bảo vệ cô Đường, đồng thời đích thân điều tra kẻ đứng sau Phùng Tứ!”
“Ừ, vất vả cho ông rồi!” Sắc mặt của Dương Tiêu rất xâu.
Cúp điện thoại, Dương Tiêu rất lo lắng, anh thật sự không ngờ tới phía sau Phùng ] Tứ lại có một nhân vật siêu tàn nhẫn như vậy.
Suy nghĩ kỹ, Dương Tiêu đã chọt hiểu ra.
Đúng vậy, Phùng Tứ thống trị Trung Nguyên, kêt thân với những ông lớn ở các vùng khác là chuyện bình thường, nhưng điều mà Dương Tiêu không ngờ tới là ngay cả sự tôn tại như Ẩm Kim Long Vương cũng không truy tìm được.
Suy nghĩ một lúc, Dương Tiêu lấy điện thoại ra gọi: “Bắc Hải Long Vương, đến Trung Nguyên nhận lệnh!”
“Vâng, điện hạ!” Bạch Hồng Đồ, lão tổ của nhà họ Bạch, Bắc Hải Long Vương đáp lại.
Đồng thời, trong Thiên Đường Túc Dục Thành.
Một thanh niên nhìn Phùng Tứ giêu cọt: “Phùng Tứ gia, đã cho ông cơ hội rồi, Vương Mã sẽ từ Đông Nam Á trở về sớm thôi. Bây giờ, bôn tỉnh Giang Nam, vùng xám ở sáu tỉnh Đông Hải đều quỷ xuống tôn sùng Vương, chỉ cân ông thuộc vệ Vương nhà tôi, địa vị của ông tự nhiên sẽ dâng lên như thủy triều, nhật định sẽ mạnh hơn ông co đầu rụt cổ ở thành phố Trung Nguyên!”
“Thời gian cho ông không còn nhiều, thuận theo sẽ hưng thịnh, ngược lại sẽ chết!”
Nhìn thanh niên tỏ vẻ vô hại, trong lòng Phùng Tứ nhói lên dữ dội.
Một tháng trước Phùng Tứ nhận được thư đầu hàng, lúc đầu Phùng Tứ cũng không quan tâm, ai ngờ thực lực của đôi phương lại mạnh như vậy.
Lấy tốc độ sét đánh thu phục được nhiêu quân hùng trong bồn tỉnh Giang Nam và sáu tỉnh Đông Hải.
“Tôi… tôi có thể đầu hàng, nhưng…
nhưng các cậu có thê giúp tôi giệt một người tên Dương Tiêu không?”
Phùng Tứ gia căm hận nói.
Thanh niên có thái độ ngạo mạn, khinh thường nói: “Dương Tiêu? Loại đồ giống như con kiến, không cần Vương đích thân ra tay, tôi chỉ cần búng tay là có thể bóp nát anh ta thành thịt rồi!”
Như thể đứng trước mặt anh ta Dương Tiêu yêu như gà không chịu nồi, giêt Dương Tiêu chăng khác gì giêt gà giệt chó.
Lúc này, mi mắt phải của Dương Tiêu giật điền cuông, trực giác của anh mách bảo có lẽ sắp tới sẽ có cơn bão dữ dội.
Đúng vậy, trực giác của Dương Tiêu rât chính xác, một cơn bão lớn, một con bão lớn sắp quét qua nửa Thiên Phủ Chi Quốc, hoàn toàn sắp ập đến.
Lúc này, mi mắt Dương Tiêu càng ngày càng giật mạnh.
Anh có một cảm giác, một cảm giác mà anh chưa từng thây trước đây, không lâu nữa sẽ có một người quen có mặt ở đây.
“Chẳng lẽ là hung thủ thực sự đứng đăng sau vụ khu rừng mưa nhiệt đới năm năm trước?” Dương Tiêu lầm bẩm.
Nghĩ đến việc năm phần ba đồng đội của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng bị bắn máu tung toé tại chỗ năm năm trước, trái tim của Dương Tiêu không khỏi rung động dữ dội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.