Ông ta biết Dương Tiêu có quan hệ cực tôt với Kim Đại Chung, nêu Dương Tiêu mở lời, có lẽ Kim Đại Chung sẽ tha cho ông ta.
Dương Tiêu chế giễu: “Tha cho ông?
Xin lỗi Nếu tôi không có đủ sức mạnh và địa vị như ngày hôm nay, thì ai sẽ tha cho tôi?”
Đúng vậy, Dương Tiêu hiểu sâu sắc nêu anh vấn là phế vật như trước đây, e rằng mình sẽ phải chịu sự sỉ nhục lớn hơn từ Lý Hiên.
“Cậu Dương!” Vẻ mặt Lý Hiền chua xót.
Dương Tiêu không nói nhiều, anh biết giữ lại một người như vậy chỉ làm tổn hại đến hình ảnh của công ty.
Nếu một người như này được xếp vào tập đoàn Tuyết Tiêu, chắc chân sẽ bị Dương Tiêu sa thải.
Đối với một công ty, phải có những người có đức có tài, thứ hai là những người có đức không có tài, có tài không có đức và không đức không tài sẽ không được sử dụng.
Lý Hiền thật sự hối hận đứt ruột, ánh mặt nhìn Dương Tiêu mang theo vẻ câu xin mãnh liệt.
Kim Đại Chung phát tay: “Bảo vệ, kéo tên này ra ngoài cho tôi!”
“Vâng, Kim tông!” Máy nhân viên bảo vệ đồng thanh trả lời.
Bị nhân viên bảo vệ giữ vai, Lý Hiền giấy dụa: “Cậu Dương, cậu Dương, xin cậu!”
Vẻ mặt Dương Tiêu không thay đổi nhiều, anh sẽ không thương hai loại người như này.
Tôn Bằng há hốc mồm, cậu ta biết Dương Tiêu khá nồi tiếng ở thành phô Trung Nguyên, nhưng không ngờ sức ảnh hưởng của Dương Tiêu lại đạt đến mức kÌnh ngạc nhừ vậy.
Về phần Kim Đại Chung, Tôn Bằng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431587/chuong-1627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.