Chương trước
Chương sau
Nhìn kỹ hơn thì thanh niên này rõ ràng là…
Ps: Xin chào mọi người, tôi là tác giả của cuốn sách Phong Hoa Tuyệt Thế này.
Hai ngày qua tôi tạo tài khoản WeChat công khai “Duy Nhất Phong Hoa Tuyệt Thế”, các bạn có thể tìm kiêm, bên trong có hình ảnh của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết và các nhân vật khác, sau này tôi sẽ đăng nhiều ngoại truyện của Dương Tiêu trong tài khoản công khai này.
Nhớ kỹ, tên tài khoản chính thức là “Duy Nhất Phong Hoa Tuyệt Thế”, những tài khoản khác là sách lậu.
“Tôn Bằng!” Dương Tiêu kinh ngạc.
Đúng vậy, thanh niên đứng trước cửa tiệm ăn sáng là Tôn Bằng.
Đường Mộc Tuyết cũng kinh ngạc: “Không phải cậu ta ở huyện Thiên Son NT Sao lại tới thành phố Trung Nguyên?”
“Mộc Tuyết, trước khi đến Tôn Bằng có liên lạc với em không?” Dương Tiêu nhíu mày.
Đối với Tôn Bằng, Dương Tiêu không thể nói là ghét, thậm chí anh còn hơi nhìn Tôn Bằng với cặp mắt khác xưa.
Lần đầu tiên gia đình Tôn Bằng đến Trung Nguyên, Tôn Bằng không có băng lái đã lái xe đâm vào xe của Kim Đại Chung. Gia đình bọn họ ngậm máu phun người nói mình đâm, khiến Đường Kiến Quốc đá mình rất mạnh, Dương Tiêu có ấn tượng rất sâu về chuyện này.
Không phải Dương Tiêu „ghi hận mà là làm người phải nhớ về quá khứ, như vậy mới có thể trưởng thành hơn.
Khi đó Tôn Bằng bị đưa vào tù, mình đã đánh Tôn Bằng một cách dã man trong tù. Từ đó về sau ở trước mặt anh Tôn Băng đã thành thật hơn nhiêu.
Khi bà cụ Triệu còn sống, bệnh nặng, lần đầu tiên Dương Tiêu đến huyện Thiên Sơn. Trong bệnh viện, Triệu Văn Triết không biết xáu hỗ tranh công lao, cuồi cùng bị vạch trần bộ mặt đạo đức giả một cách tàn nhấn. . ngôn tình hoàn
Triệu Văn Triết thẹn quá hóa giận tìm xã hội đen bắt cóc Đường Mộc Tuyết.
Lúc đó, Tôn Bằng đã lập tức nói cho mình biết, mình mới cứu Đường Mộc Tuyết kịp thời.
Sau đó, Triệu Văn Triết và Tôn Phú Quý đầu độc bà cụ Triệu, Tôn Bằng khổng tham gia vào toàn bộ quá trình, Tôn Phú Quỷ bị bắt đi, cậu ta cũng không căm thù bọn họ.
Tất cả những dấu hiệu này cho thấy mặc dù trong xương cốt Tôn Bằng ‹ có kiêu ngạo, nhưng sâu trong lòng vẫn lương thiện.
Dương Tiêu thất vọng là bố mẹ của HP) Băng, Tôn Phú Quý và Triệu lên.
Đường Mộc Tuyết lắc đầu: “Em không biết gì cả, Dương Tiêu, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Đi, đi xem thử xem!” Dương Tiêu trầm giọng nói.
Dù thế nào đi nữa, Tôn Băng cũng là họ hàng của Đường Mộc Tuyết. Lúc trước Đường Mộc Tuy: ết bị bắt cóc, Tôn Bằng đã kịp thời ‘thông báo cho mình, bây giờ Tôn Bằng gặp khó, Dương Tiêu không thê làm ngơ.
Lúc này, Tôn Bằng vội vàng đứng dậy, khẩn cầu: “Ông chủ, xin ông hãy thương xót, thanh toán tiền lương cho tôi. Xin ông, người tốt được báo, sau này tôi sẽ làm việc chăm chỉ!”
“Tôn Bằng, thằng chó rác rưởi nhà cậu, chưa dứt đúng không? Ông đây nói đợi thêm mây ngày nữal” Ong chủ béo tức giận nói.
Tôn Bằng chua xót nói: “Ong chủ, mây ngày trước ông cũng nói với. tôi như vậy. Tôi thực sự không trả nỗi tiền thuê nhà, xin ông thương xót!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.