Hoàng Tuần Kiệt, người Đề Đô, một trong sô ít những nhà âm nhạc trong nước, và là một nhân vật chơi piano tầm cỡ cung điện trong nước, trình độ âm nhạc của ông ta không kém hơn nhiều so với bậc thầy Lưu Sảng.
Bởi vì xuất thân từ nhà âm nhạc, nên thành tích âm nhạc của Hoàng Dật mới hơn người.
Tối nay Hoàng Dật tới đập phá chính là sự xúi giục của cha anh ta Hoàng Tuần Kiệt.
“Bậc thầy Hoàng!” Nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt đứng lên, Cung Linh Nhi tái mặt.
Dương Tiêu nhìn Cung Linh Nhi hỏi: “Người này là ai2”
“Bố của Hoàng Dật, Hoàng Tuần Kiệt, bậc thầy âm nhạc hàng đầu trong nước!” Cung Linh Nhi thập giọng nói.
Dương Tiêu giễu cợt: “Hóa ra là bó, của tên này, đúng là cha nào con nây, sao? Chăng nhẽ tôi nói sai à?”
Nói xong, Dương Tiêu nhìn Hoàng Tuân Kiệt.
“Tên nhóc kia, cậu có tư cách gì nhận xét con trai tôi?” Vẻ mặt Hoàng Tuần Kiệt tức giận.
Con trai của ông ta đã đủ hơn người, ngoài tài thối sáo, Hoàng Dật con trai ông ta còn thông thạo các lĩnh vực âm nhạc khác.
Dương Tiêu là hoàng tử nhỏ thổi sáo thì như thế nào?
Cũng chỉ biết thổi sáo, tính là gì chứ?
Một bậc thầy ; âm nhạc thực sự cần phải rất giỏi tất cả các dòng nhạc chính, nều chỉ biết thổi sáo thì sẽ không thẻ đạt đến trình độ phong nhã.
Dương Tiêu biết Hoàng Tuấn Kiệt đứng ra bao che cho con, điều này làm Dương Tiêu hoàn toàn mất thiện cảm với Hoàng Tuần Kiệt.
Con mình đến đập phá, ông bố ngồi xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431546/chuong-1586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.