Chương trước
Chương sau
Nhìn chằm chằm Hoàng Dật đã tính trước kỹ càng, Dương Tiêu nói không nên lời: “Tên này đúng là đủ thối!”
“Đấu với nữ thần, Hoàng Dật anh tự chuốc lấy nhục!” Một nhóm người tức giận măng.
Tuy nhiên, khi Hoàng Dật lầy một cây sáo ngọc ra thôi, một bản nhạc hay hơn đã quét qua khắp nơi.
“Hả? Này… này…” Trong nháy mắt Cung Linh Nhi trợn to hai mắt.
Ngay khi tiêng nhạc vang lên, cơ thê Cụng Linh Nhi như bị điện giật, cô hiệu sâu sắc bản chuyên thê bài hát này của Hoàng Dật đã vượt qua cô.
“Chuyện này… làm sao có thể?” Hàng trăm người có mặt tại hiện trường chết lặng.
Đúng vậy, giai điệu của Hoàng Dật đã nghiên nát Cung Linh Nhi, trực tiệp khiên Cung Linh Nhi bị thương đây mình.
Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Không nhìn ra, trình độ thổi sáo ngọc của tên này còn cao hơn một bậc, Cung Linh Nhi gặp rắc rồi rồi!”
“Cung Linh Nhi, chết lăng đúng không? Nói cho cô biệt, trình độ âm nhạc của tôi hoàn toàn không hải thứ mà cô có thê sánh được. Ở tron nước, trình độ âm nhạc của ai có thể so sánh được với tôi?”
Sau khi kết thúc bài hát, Hoàng Dật nhìn Cung Linh Nhi cười điên cuông diễu võ dương oai.
Như thể anh ta mới là thủ lĩnh của giới âm nhạc trong nước. Anh ta đã sớm ở đỉnh cao âm nhạc, tận hưởng sự cô đơn bắt khả chiến bại.
Vẻ mặt Cung Linh Nhi lúc trắng lúc xanh, cô không ngờ Hoàng Dật lại trực tiếp đập phá chô của cô.
Tuy nhiên, nhìn thái độ ngạo mạn của Hoàng Dật, Cung Linh Nhi hừ lạnh: “Ai nói kỹ năng âm nhạc của anh là bất khả chiến bại? Tôi biết ở hiện trường có một người, kỹ năng âm nhạc của anh ấy cách xa anh hàng nghìn dặm!”
“Ò? Là ai?” Hoàng Dật ngạo nghễ nói.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhé!
Cung Linh Nhi chỉ thẳng vào Dương Tiêu: “Là anh ấy!”
“E hèml! Không cần gây thù chuốc oán lên người tôi như thế chứ”? Tôi chỉ tới trợ diễn cho cô thôi.” Dương Tiêu bắt lực sờ mũi.
Thấy rõ là Dương Tiêu, Hoàng Dật khinh thường nói: “Là tên rác rưởi này? Cung Linh Nhi, cô nói tên rác rưởi này có trình độ âm nhạc cao hơn tôi? Tôi không nghe nhằm chứ?
Chẳng lẽ không sợ tôi cười rụng răng à?
Như thể Dương Tiêu là một trò đùa, So sánh trình độ âm nhạc với anh ta hoàn toàn là một trời một vực.
“Rác rưởi? So với anh ây, anh mới hoàn toàn là rác rưởi! Bót múa rìu qua mắt thợ trước mặt Dương Tiêu đi!” Cung Linh Nhi khinh thường nói.
Hoàng Dật khinh thường nói: “Thật không? Tôi thấy trình độ âm nhạc của anh ta hoàn toàn là nghịch đao lớn trước mặt Quan Công, không biết sống chết!”
Hoàng Dật rất kiêu ngạo, ngay từ đầu Hoàng Dật đã không đê Dương Tiêu vào mắt.
Là thế hệ mới hàng đầu trong ngành âm nhạc: trong nước, Hoàng Dật được ca ngợi là thiên tài âm nhạc từ khi còn nhỏ. Khi chọn thế hệ âm nhạc sô một mới, Hoàng Dật chỉ kém Cung Linh Nhi một chút xíu đã có thê đảm bảo vị trí số một thế hệ trẻ của nền âm nhạc trong nước.
Lần này Cung Linh Nhi tổ chức buổi biểu diễn, Hoành Dật muốn đập tan chỗ của Cung LÌnh Nhi, nói với thế giới răng anh ta mới là thế hệ trẻ số một của ngành âm nhạc trong nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.