Chương trước
Chương sau
Đường Hao hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Xin lỗi cậu lớn, tôi biết lỗi rồi!”

Đường Hạo không phải kẻ ngốc, anh ta biết cho dù có giải thích thê nào Dương Bân Hàn cũng sẽ không tin.

Vì thế, tốt hơn hết là nên chủ động thừa nhận mình sai.

Chờ mình trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ khiến Dương Bân Hàn này quỳ gôi trước mặt mình cúi đầu nịnh bợ mình.

“Phé vật! Liên lạc với Dương Tiêu cho tôi!” Dương Bân Hàn giận dữ mắng.

Đường Hạo không dám do dự, bảo sao nghe vậy giúp Dương Bân Hàn liên Do đến số của Đường Mộc Tuyết.

Trở lại phòng, Đường Mộc Tuyết nhìn thây cuộc gọi video, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dương Tiễu vừa mới tắm rửa xong, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu hỏi: “Mộc Tuyết sao vậy?”

-Đường Hạo gọi video!” Đường Mộc Tuyêt nhìn Dương Tiêu nói.

Dương Tiêu ngạc nhiên: “Đường Hạo gọi video? Tên này nửa đêm nửa hôm không ngủ còn muốn làm gì?”

Vừa nãy ở trên xe Đường Hạo bị mình doạ sợ đến mức tè ra quần, lúc này Đường Hạo không nên có ý định quấy rày Đường Mộc Tuyết.

Nếu có chuyện, nhất định có quỷ, Dương Tiêu biết chắc hẳn không phải Đường Hạo tìm Đường Mộc Tuyết.

“Em cũng không biết!” Gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết hoàn toàn bôi rồi.

Mặc dù cô và Đường Hạo đã xé rách da mặt hoàn toàn, nữ Đường Mộc Tuyết vận chưa xóa thông tin liên lạc của Đường Hạo.

Dương Tiêu nói với Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, có lẽ anh biết là ai tìm, em dịch ra một chút đi!”

“Vâng!” Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng dịch sang một bên.

Dương Tiêu bật video, bên kia video là Dương Bân Hàn với nụ cười âm u trên môi.

“Dương Tiêu, xem ra cuộc sống của cậu khá thoải mái nhỉ!” Dương Bân Hàn nói vẻ mặt nhăn nhó.

Dương Tiêu giêu cọt: “Hóa ra là anh cả tốt của tôi Sao, cú đá lần trước ở sân bay anh vẫn chữa chết à?”

Pø0 Uy Bị Dương Tiêu trêu chọc, Dương Bân Hàn gần như nổ tung tại chỗ.

Vì cú đá ở sân bay của Dương Tiêu, mà gân như muôn lây cái mạng già của Dương Bân Hàn.

Nếu không được chữa trị kịp thời, e răng Dương Bân Hàn đã hồn bay phách tán.

“Tốt tốt tốt, Dương Tiêu, mẹ kiếp cậu giỏi lắm, tôi nhớ kỹ cú đá đó. Khi tôi trở vệ, tôi sẽ trả lại gập trăm gâp ngàn lần cú đá đó!” Dương Bân Hàn hung ác nói.

Dương Tiêu giêu cợt: “Dương Bân Hàn, tặng anh một câu, lời nói đừng nói quá hoàn hảo, nêu không rât dễ bị vả mặt!”

“Hừ! Đến lúc đó ai bị vả mặt còn chưa chắc đâu!” Dương Bân Hàn u ám nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.