Chương trước
Chương sau
Bản thân cái tỉnh hoa của phim võ hiệp không phải | là những màn giao tranh gay cân, hấp dẫn, mà là những nhân vật trong đó gặp phải thế lực tà ác bị khí thế mạnh mẽ đè bẹp mới là điều kích động nhát.
Dương Tiêu nhìn về phía đạo diễn Lưu: “Chuyện đó, cũng không nhanh chứ?”
“Không không không! Rất tốt, rất tốt.
Cảnh võ thuật không cân lãng phí thời gian. Phim của chúng ta là phim chiếu Tết, điều hập dân không phải là cảnh võ thuật, mà là câu chuyện. Và cảnh võ thuật này rất sạch sẽ lưu loát, rất tuyệt, rất rát tuyệt!” Đạo diễn Lưu hào hứng nói.
Vốn dĩ ông còn tưởng cảnh này sẽ phải quay mây lân, ai ngờ kỹ năng diễn xuất của Dương Tiêu quá sâm sét, vượt xa dự tính của ông.
Đặc biệt là cảnh Dương Tiêu cầm dao pha chém hết dao pha trên tay các diễn viên võ thuật khác.
Đây là một con dao thật, dùng dao thật chém dao thật. Loại hiệu quả đó không phải đạo cụ có thê thay thế được.
Tiếp đó tô hậu kỳ sẽ đánh bóng, thêm một sô hiệu ứng đặc biệt và tạo nên bầu không khí cho cảnh võ thuật này không thê lại hoàn hảo hơn.
“Mẹ nó anh là yêu nghiệt hả?” Hai mắt Vương Tinh đờ đẫn.
Vốn dĩ anh ta muốn lợi dụng Liễu Hồng Trạch hung hăng dạy dỗ Dương Tiêu, ai dè người ta ứng phó dê dàng như trở bàn tay.
Vương Tỉnh sải bước tới chỗ Liễu Hồng Trạch: “Đừng giả vờ nữa, quay xong, còn không mau đứng lên!”
“Ói ối ối!” Bị trúng một chân roi kia Liễu Hồng Trạch chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cả người cảm thấy rất không ôn.
Vương Tỉnh tức giận trọn to hai mắt: “Anh là heo ngu ngốc hả? Anh nhường anh ta làm gì?”
“Tôi… tôi không nhường anh ta!” Liễu Hồng. Trạch sắp khóc đền nơi.
Vừa rồi, động tác của Dương Tiêu rất nhanh, bạo lực khiến anh ta mắt cảnh giác. Dù với kỹ năng phi thường. của mình, anh ta cũng không thê chồng lại đòn sâm sét của Dương Tiêu.
Trong lòng Liêu Hồng Trạch nỗi sóng gió, sau bao nhiêu năm quay cảnh võ thuật, anh ta chưa từng gặp phải vai diễn nào tàn nhẫn như Dương Tiêu này.
Nói chung, các cảnh võ thuật đều do cao thủ võ thuật chỉ dẫn.
Nếu tất cả các diễn viên đều có võ thì thường là các diễn viên võ thuật tự gọt giữa rồi diễn tại chỗ.
Lúc này Liễu Hồng, Trạch chỉ cảm thấy bền tai ù đi, cú đá vừa nãy của Dướng Tiêu không nhẹ, suýt nữa khiến anh trợn tròn mắt.
Dương Tiêu nhìn Vương Tỉnh và Liễu Hồng Trạch: “Diễn như thế này có phải rất chân thực không? Vừa nãy tôi chỉ dùng một chút sức, ai ngò tôi còn chưa dùng lực anh đã ngã rồi!”
Tôi… tôi còn chưa dùng lực, anh đã ngã rồi?
Phụt!
Nghe đến đây, Liễu Hồng Trạch suýt hộc máu.
Mẹ kiếp, anh như thế mà còn chưa dùng sức?
Nếu anh dùng sức, thì chẳng phải ông đây sẽ bị chắn động não hoặc đi đánh cờ với diêm Vương à.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.