Chương trước
Chương sau
Về phần lời thoại, thì càng không cần phải nói đến.
Trong quá trình quay phim Vương Tỉnh chỉ nói 1234567, lời thoại thì chỉ có thể dựa vào diễn viên lồng tiếng trong giai đoạn hậu kỳ.
Nói trắng ra, về mặt quay phim “
Vương Tỉnh dốt đặc cán mai. Nếu không phải có một ông bồ giỏi thì anh ta chăng là cái thá gì.
Người khác nễ mặt anh ta? Không!
Những người khác chỉ đang nễ mặt bô anh ta mà thôi.
Dương Tiêu lắc đâu: “Nêu anh không có việc gì khác thì lui ra ngoài xem, nêu chậm trễ thời gian của chúng tôi thì sẽ không kịp giờ ăn tồi!”
Bị Dượng Tiêu phá, Vương Tỉnh gần như nổ tung tại chô.
“Cậu Vương, cậu cũng đã thấy khả năng diễn xuất đọc lời thoại của cậu Dương rồi đó. Cậu hãy nhường chỗ cho chúng tôi quay đi?” Đạo diên Lưu cười lây lòng.
Ông không muốn làm mắt lòng.
Vương Tỉnh, nhưng thực lực của Dương Tiêu làm đạo diễn Lưu rất hài lòng.
Chỉ cần là diễn viên hoàn mỹ, vì Dương Tiêu ông có thể không giữ thể diện cho Vương Tỉnh, nhưng cũng không muôn đắc tội.
Mặt Vương Tỉnh hoàn toàn đen lại, anh ta không cam lòng nói: “Đạo diễn Lưu, tôi hỏi ông, một diễn viên thật SỰ, đọc thuộc lời thoại và kỹ năng diễn xuất chẳng là gì cả, năng lực ứng phó tại chỗ đủ để chứng tỏ một người rôi. Tôi muốn kiểm tra khả năng thích ứng của anh tai”
“Chuyện này…” Đạo diễn Lưu có thể thây Vương Tỉnh đang gây rôi vô lý.
Ông thật sự không muốn xúc phạm Vương Tỉnh, vì thễ ông bắt lực nhìn Dương Tiêu.
Tô Thiên Lung chuẩn bị bùng nô, Dương Tiêu ngăn Tô Thiên Lung lại nhìn Vương Tĩnh: “Được! Anh muôn kiểm tra như thê nào?”
“Rất đơn giản, anh và tôi cứ thoải mái đặt câu hỏi. Nếu không trả lời được thì rời khỏi đoàn. Nếu trả lời lưu loát, tôi bảo đảm sẽ không nói nhiều biến mắt khỏi đây!” Vương Tinh cười âm hiểm.
Dương Tiêu hờ hững nhún vai: “Không thành vẫn đề, đặt câu hỏi đi, tôi theo hết!”
Dương Tiêu hiểu tên Vương Tỉnh này không khác gì một con chó chết, nêu không chạm vào mũi thì anh chàng này sẽ không bỏ cuộc.
“Tốt, nghe cho kỹ, câu hỏi của tôi rất đơn giản. Chỉ cân anh trả lòi được, tôi sẽ biên mắt ngay lập tức!” Vương Tỉnh nở một nụ cười xâu xa.
Ngay sau đó, Vương Tỉnh cười xâu xa nói: “Một người đánh cá ra khơi bắt được một nàng tiên cá, nhưng anh ta chạm vào, vẻ mặt đáng tiệc thả nàng tiên cá đi. Xin hỏi, tại sao người đánh cá lại thả nàng tiên cái”
“A, bởi vì người đánh cá tốt bụng!”
“C, bởi vì nàng tiên cá đáng thương!”
“D, bởi vì nàng tiên cá không thể ăn!”
Phụt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.