Chương trước
Chương sau
Lúc này Đường Kiến Quốc cũng từ bên ngoài đi vê, trên tay mang theo hai đĩa nhỏ và một chai rượu xái lớn.
Đường Kiến Quốc luôn thấy Dương Tiêu chướng mắt nói với Dương Tiêu: “Chờ lát nữa uông cùng tôi!”
“Uống? Được!” Dương Tiêu không từ chối.
Chỉ là, đột nhiên Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm thay đổi thái độ với anh khiến Dương Tiêu khó có thế chấp nhận được.
Rốt cuộc, đã bị khinh thường trong nhà suốt năm năm, sự thay đôi to lớn này thực sự khiến người ta trong chỗc lát khó có thể thích ứng được.
Vẻ mặt Triệu Cầm tràn đầy vui mừng, tự tay bưng một bát canh gà cho ĐT Mộc Tuyết, nói: “Mộc Tuyết, đây là gà đen mà mẹ đặc biệt mua.
Mẹ đã hầm rất lâu, uống nó bồi bổ thân thể đi!”
Nói xong, Triệu Cầm mang thêm bốn món từ phòng bếp ra nữa, cộng-với hai món Đường Kiên Quốc mua, chính xác là sáu món và một canh.
Sáu món cho bốn người quả thực đã đủ, và cũng hơi phong phú.
“Bó, mẹ, có phải nhà mình có chuyện rất vui không?” Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười.
Em gái Đường Đường được Học viện nghệ thuật Đề Độ phả lệ nhận vào học và đã đến Đề Đô, mọi người đều biết điều đó.
Chỉ là, em gái Đường Đường luôn cố chấp không muôn mang đên phiền phức cho gia đình, lúc đi chỉ gọi điện thoại thông báo.
Đường Kiến Quốc cười fo: “Con gái, không phải con là một chuyện rất vui à?”
“Con? Con có chuyện vui gì?” Đường Mộc Tuyết hơi bối rồi.
Lúc này Dương Tiêu mới chọt nhận ra, anh cười nhẹ nhàng: “Mộc Tuyết, ý của bố mẹ là chuyện em có thai, bọn họ đã biết cả rồi!”
“Hả? Biết rồi? Em chưa nói mà? Anh nói à?” Đường Mộc Tuyết dở khóc đở cười nhìn Dương Tiêu.
Hôm nay cô bận rộn cả ngày, thật sự quên mất chuyện mang thai.
Triệu Cầm nở nụ cười ấm áp: “Chuyện này ba mẹ đương nhiên biết rồi. Đây là chuyện vui lớn nhất trong mấy năm qua của gia đình chúng ta.
– Mộc Tuyết, con đừng nói nữa, mau uông canh đi!”
“Vâng vâng!” Lúc này Đường Mộc Tuyệt mới uông một ngụm.
Thật sự lâu lắm rồi trong nhà mới có chuyện vui lớn, chuyện mình mang thai quả thật là chuyện vui lớn.
Nhìn thấy bố mẹ nhiệt tình như vậy, ánh mắt nhìn Dương Tiêu cũng vừa mắt hơn nhiều, cuối cùng trong lòng Đường Mộc Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bồ mẹ cô có thành kiến với Dương Tiêu trong suốt năm năm. Từ lâu Đường Mộc Tuyết đã hy vọng một ngày nào đó bố mẹ cô sẽ đói xử với Dương Tiêu bằng một thái độ bình thường.
Đường Mộc Tuyết thây tất cả những gì Dương Tiêu đã làm, con rễ có thê đạt được loại tình huồng này thật sự là hiếm thấy, | ít nhất Đường Mộc Tuyết cũng rất cảm động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.