Chương trước
Chương sau
“Sao dì cả còn chưa tới?” Đường Mộc Tuyết nghi ngờ hỏi.
Trước đây cô chưa từng bị rối loạn kinh nguyệt, tháng nào cũng đến đúng ngày, lần này thì bị chậm mắt mây ngày.
Dưới sự nghỉ ngờ Đường Mộc Tuyết tìm gặp thân y Liễu Giang Hà.
Bắt mạch cho Đường Mộc Tuyết, Liễu Giang Hà lộ vẻ xúc động: “Cô Đường, chắc cô đã có tin vui rôi!”
“Hả? Có tin vui?” Đường Mộc Tuyết vô cùng sửng sốt.
Cô và Dương Tiêu mới cá nước thận mật được một tuần, đã mang thai rồi?
Liễu Giang Hà cau mày thấp giọng nói: “Tôi không thê xác định rõ, từ bắt mạnh thì hơi thở của sinh mệnh rất yếu. Có lẽ là vừa mới mang thai, tốt hơn là cô Đường nên đến bệnh viện kiểm trai”
“Cảm ơn Liễu thần y!” Đường Mộc Tuyết rất cảm kích.
Không lâu sau, Đường Mộc Tuyết ra khỏi bệnh viện với tờ báo cáo trên.
tay, trên đó rõ ràng biểu thị kết quả dương tính.
Nhìn bản báo cáo, Đường Mộc Tuyết sững sờ không nói nên lờ, cô gọi cho Dương Tiêu: “Dương Tiêu, em… em có rồi!”
“Có rồi? Có gì? Khoan! Có rồi? Không phải chứ?”
Sau khi nhận được tin tức, vẻ mặt Dương Tiêu vô cùng cứng nhắc.
Nêu Đường Mộc Tuyệt thật sự mang thai, vậy chẳng phải anh sẽ phải thường xuyên sử dụng tay nghệ thủ công truyện thống trong vòng một năm sao?
Nghĩ đến đây, thân thể Dương Tiêu run lên suýt khóc.
Ông trời ơi, không cần phải chơi tôi như vậy chứ?
“Dương Tiêu, anh sao vậy? Nghe giọng anh có vẻ không vui cho lắm!”
Đường Mộc Tuyết nghi ngờ.
Giờ phút này, trái tim của Dương Tiêu như bị đồ một lọ ngũ vị hương, mùi vị phức tạp không thê diễn tả thành lời.
Dương Tiêu miễn cưỡng cười nói: “Vui, làm gì có chuyện không vui chứ!
Mộc Tuyết, em ở đâu? Bây giờ anh đến đón eml “Em ở bệnh viện!” Đường Mộc Tuyết dịu dàng nói.
Trước đây cô và Dương Tiêu đã muôn cá nước thân mật với nhau nhiều lần nhưng đều bị những thứ như thế này như thế kia ngăn cản, ai ngờ lần này vừa mới vui vẻ thế mà mình đã trực tiếp mang thai.
Tạo hoá trêu ngươi, ngay cả Đường Mộc Tuyết cũng hơi dở khóc dở cười.
Tìm được Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu xuống xe gãi đầu: “Mộc Tuyết, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đấy chứ?”
“Đồ ngốc, ngày cá tháng tư năm nay đã qua lâu rồi. Nếu muôn đến ngày cá tháng tư lần nữa thì ít nhất cũng phải đợi đến ngày một tháng tư năm saul” Đường Mộc Tuyết nhìn thấy dáng vẻ sinh không thể yêu của Bường Tiêu cô buôn cười hé miệng cười.
Dương Tiêu chớp mắt nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, chúng ta thật… thật sự có?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.