Chương trước
Chương sau
Mỗi lần mí mắt phải của anh nháy thì đều sắp xảy ra chuyện.
Ba giờ mười phút chiều, trong biệt thự nhà họ Triệu, một trong tứ đại gia tộc.
Chủ nhà nhà họ Triệu trở về nhà, tức giận võ vào mặt bàn: “Khốn kiếp, khốn kiếp, khôn kiếp!”
“Sao bồ lại tức giận như vậy?” Triệu Vô Cực ngạc nhiên hỏi.
Mặt mày Triệu Tín u ám như nước: “Còn sao nữa? Đường Mộc Tuyết _ của tập đoàn Tuyết Tiêu đúng là hống hách. Một lượt lẫy đi hết bảy tám khách hàng cũ từng hợp tác với nhà chúng ta, còn mây khách hàng lớn đang lung lay, tức chết mắt!”
Chiều nay Đường Mộc Tuyết ra tay mạnh, một hơi hạ gục một sô khách hàng cũ vốn thuộc nhà họ Triệu, điều này khiến Triệu Tín tức giận.
“Ò? Đường Mộc Tuyết cướp khách hàng?” Triệu Vô Cực kinh ngạc hỏi.
Nghĩ đến Đường Mộc Tuyết, Triệu Vô Cực không kìm được nghiền răng căm hận.
Anh ta thích Đường Mộc Tuyết như vậy, Đường Mộc Tuyết lại không hề rung động.
Nghĩ đến việc mình ở trong lòng Đường Mộc Tuyết không bằng tên phê vật Dương Tiêu, Triệu về Cực càng tức giận hơn.
Triệu Tín tức giận mặt đen lại: “Đúng vậy, là con đi Đường Mộc Tuyết kia.
Nếu lại mất những khách hàng lớn này, cũng đủ khiên nhà họ Triệu ta tôn thât lớn!”
“Bó, con có một kế, không chỉ có thể khôi phục tôn thất của nhà họ Triệu, mà còn khiến tập đoàn Tuyết Tiêu tổn binh hao tưới! Vẻ mặt Triệu Vô Cực đột nhiên tràn đầy tà khí.
Triệu Tín kinh ngạc nhìn Triệu Vô Cực: “Ò? Con có kế gì?”
“Bó, nếu chúng ta kiểm soát những bức ảnh không đứng đắn của Đường Mộc Tuyệt thì như thế nào?” Triệu Võ Cực cười tà ác.
Những bức ảnh không đứng đắn của Đường Mộc Tuyết?
Vừa dứt lời, hai bố con Triệu Tín và Triệu Vô Cực nhìn nhau, cả hai chợt cười phá lên.
Dương Tiêu không hề hay biết, một trận nguy cơ nhăm vào Đường Mộc Tuyết đang đến gần.
Triệu Vô Cực cười khà khà nói: “Bó, người chớ quên, từ trước đến nay Đường Mộc Tuyết luôn giữ mình trong sạch. Nêu chúng ta nắm được những bức ảnh không đứng đắn của Đường Mộc Tuyệt, mà Đường Mộc Tuyết rất coi trọng danh tiêng như thê, đến lúc đó chẳng phải bỗ con chúng ta muôn cô ta làm gì cô ta phải làm cái đó còn gì?”
“Không tệ!” Triệu Tín cười đầy ẩn ý.
Sau khi do dự, Triệu Tín thấp giọng nói: “Nhưng con lấy ảnh không đứng đắn của Đường Mộc Tuyết ở đâu?”
“Bó, chuyện này đơn giản, chúng ta trực tiệp chụp là được rồi!” Triệu Vô Cực cười xấu xa.
Triệu Tín ngạc nhiên: “Chúng ta tự chụp? Ý của con là gì?”
“Đúng vậy, bó, tối nay. chúng ta bắt cóc Đường Mộc Tuyệt rôi làm bản cô ta. Chẳng phải chụp ảnh không đứng đắn sẽ dễ còn gì?” Triệu Vô Cực le lưỡi tỏ vẻ đùa giỡn.
Triệu Tín sửng sốt: “Chúng ta tự chụp? Chuyện này… không thích hợp cho lắm?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.