Đầu ông ta lại bị Sa Mạc Chi Ứng nhắm vào, Miyamoto Masao suýt khóc thảm thiết.
Hai… hai người các cậu thật sự bắt nạt người quá đáng!
Vốn dĩ ông ta muốn Dương Tiêu mắc ói, ai dè lại bị Dương Tiêu làm mình mặc ói nặng nê.
“Tôi đếm, tôi đếm!” Mũi Miyamoto Masao cũng đã chua xót.
“Không. phải chứ?” Nhân viên nhà hàng và vệ sĩ cũng suýt bật khóc.
Lại thấy Mivamoto Masao đang đếm tiên, Lam Vị Vi ngôn ngang nói: “Dương Tiêu, anh đây là đang chỉnh chết người không đên mạng?”
“Hết cách, có một số người quá thất đức, cân thiết phải được dạy dỗ, nếu không thì làm sao cụp đuôi mà đối nhân xử thế được?” Dương Tiêu nói đùa.
Nghe thấy, vậy, Miyamoto Masao suýt bật dậy măng chửi Dương Tiêu.
Tôi thát đức? Rốt cuộc trong hai người chúng ta ai mới là người thất đức?
Thật là… chưa từng thấy người nào trơ trến như vậy!
Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười, lần đâu tiên cô thây Dương Tiêu khá thú vị.
Có lần qua loa lấy lệ đầu tiên, Miyamoto Masao tự nhiên mang mọi người qua loa lấy lệ lại lần nữa.
Không lâu sau, Miyamoto Masao lại nặn ra một nụ cười: “Cậu Dương, chúng tôi đã xác nhận, vừa nãy quả thật chúng tôi đã đếm nhằm, trên thực tế thì thiếu hai tệ!”
“Thiếu hai tệ? Không đúng đúng không Lý Thần Chiên? Là ba tệ chứ nhỉ?” Dương Tiêu nhìn Lý Thần Chiến.
Lý Thần Chiến trịnh trọng nói: “Đúng vậy, là ba tệ!”
“Đúng thế, sao lại ít hơn hai tệ được?
Chủ nhà Miyamoto, ông hãy đếm lại lần nữa đi!” Dương Tiêu cười đùa.
Đếm..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431381/chuong-1421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.