“Chờ một chút!” Dương Tiêu nhanh chóng xuông xe.
Khi Dương Tiêu bước ra khỏi cửa hàng thuốc bắc lần nữa, chỉ nhìn thấy Dương Tiêu đang câm mây hộp quà tinh xảo.
Bạch Du Tĩnh nghỉ ngờ hỏi: “Vết thương trên eo cân nhiêu thuộc như vậy sao?”
“Không phải thuốc, mà là một ít thuốc bô, đến thăm ông Bạch đi tay không không thích hợp!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Cái gì! Những hộp thuốc bồ này là đưa cho ông nội cô ta?
Nghe thấy lời này, Bạch Du Tĩnh lập tức đỏ mặt.
Vốn dĩ cô ta đưa Dương Tiêu về nhà đã ngoại lệ rôi, ai biệt Dương Tiêu lại mua nhiều thuốc bổ như vậy, không khiến người ta nghĩ đến chuyện khác thì thật khó.
Bạch Du Tĩnh ngượng ngùng nói: “Anh giúp tôi chữa bệnh tôi cảm ơn anh còn không kịp, anh còn đưa thuốc bỗ cho ông nội tôi, thật sự khách sáo quá rồi!”
“Nên làm, nên làm!” Dương Tiêu cắt đồ rồi lại lên xe.
Dù sao Bạch Nguyên Kiệt cũng là bề trên, đi tay không thì thật sự không thích hợp.
Biệt thự nhà họ Bạch nằm trong một trang viên ở vùng ngoại ô thành phố Trung Nguyên, khá gân với biệt thự nhà họ Cung.
Vừa tới nơi Bạch Nguyên Kiệt đã lâu không gặp, trợn to mất: “Này! Không đúng, đây không phải là xe của nhóc Dương sao?”
“Ông Bạch!” Khi nhìn thấy Bạch Nguyên Kiệt từ xa Dương Tiêu lên tiêng chào.
Nhìn thây thực sự là Dương Tiêu, Bạch Nguyên Kiệt cười thoái mái: “Ha! Vừa nãy tôi còn nói là xe của cậu, đúng là nhóc Dương tới thật.
Sao cậu lại rảnh rỗi đột nhiên đến gặp ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431348/chuong-1388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.