Dương Tiêu không hề quen biết ai trong gia tộc Robert, chỉ quen biết Stephen chủ nhà đời trước của gia tộc Robert.
Trong mấy năm qua, ông già Stephen này đã thoái vị nhượng chức, lui vê hậu trường bảo dưỡng tuôi già.
Bây giờ, bởi vì tập đoàn trang sức Bạch Thức đã đả động đền ông già Stephen này, xem ra cuộc khủng hoảng mà tập đoàn trang sức Bạch Thức phải gánh chịu lần này không hề đơn giản.
Dương Tiêu lái xe Maserati nhanh chóng đến tập đoàn trang sức Bạch Thức.
Vừa xuống xe, Trương Tử Hào cậu chủ Trương một trong tứ đại gia tộc cũng vừa đền.
Nhìn thấy Dương Tiêu, Trương Tử Hào khinh thường nói: “Dương Tiêu?
Anh tới đây làm gì?”
“Tôi đến làm gì liên quan gì đến anh?” Dương Tiêu cũng lười nói với Trương Tử Hào.
Trương Tử Hào chế nhạo: “Bây Du Tĩnh gặp rác rồi lớn, không Thi anh tới đây giúp Du Tĩnh giải quyết rắc rôi đây chứ?”
“Ò? Anh đã biết rồi?” Dương Tiêu ngạc nhiên nhìn vê phía Trương Tử Hào.
Trương Tử Hào vừa nghe thây thê, vẻ khinh thường trên mặt càng đậm: “Chỉ dựa vào anh mà còn muôn giúp Du Tĩnh giải quyết khủng hoảng của tập đoàn trang sức Bạch Thức? Anh không soi gương mà xem mình là cái thá gì? Biệt điêu thì mau cút đi, đừng xâu hồ ở đây!”
Như thê Dương Tiêu đến loè thiên hạ, chỉ có anh ta Trương Tử Hào mới thực sự là cứu tỉnh, cũng chỉ có Trương Tử Hào mới có thê đem tập đoàn trang sức Bạch Thức rực rỡ hẳn lên.
“Tôi không làm được? Chẳng lẽ anh làm được?” Dương Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431328/chuong-1368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.