Chương trước
Chương sau
“Dương Tiêu, anh có ý đối đầu với tối đúng không?” Lưu Chiến Thắng oán hận.
Lần thứ ba, đủ ba lần!
Mỗi lần gặp Dương Tiêu, anh ta đều mắt mặt phải chịu một nỗi nhục rất lớn.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, khí thế ngang ngược trong người Lưu Chiến Thăng bùng lên.
Dương Tiêu giễu cọt: “Tôi đối đầu với anh? Là anh không ngừng gây phiên cho tôi chứ? Lưu Chiên Thăng, tôt xấu gì anh cũng là đồng mày râu, Cung Linh Nhi đã không thích anh, anh mặt dày dính lây cũng vô dụng, anh nói xem anh cân gì phải làm như vậy?”
“Còn nữa, mỗi lần đều là do anh gây rắc rối cho tôi trước, có khi nào tôi gây rồi với anh? Bố của anh còn không dám đối xử với tôi như thế này, ai gHÒ anh can đảm dám nói năng bừa bãi trước mặt tôi?”
Lưu Chiến Thắng đã không vui muốn làm khó mình, vậy thì Dương Tiêu sẽ không nuông chiều Lưu Chiền Thắng.
Nếu không phải Lưu Quyền bố Lưu Chiến Thẳng biết ý, Dương Tiêu đã khiến Lưu Chiến Jhăng tan thành mây khói từ lâu rôi.
“Thật không? Bồ tôi sợ anh, không có nghĩa là tôi, Lưu Chiến Thắng SẼ SỢ anh, người đâu!” Lưu Chiến Thắng hét âm lên.
Bịch bịch bịch bịchIl Theo sau tiếng hét của Lưu Chiến Thắng, hơn mười vệ sĩ cao lớn thô kệch mặc vest đeo kính râm lao vào sân golf.
Dương Tiêu khinh thường cười: “Sao hả? Muốn ra tay? Biêt sự khác biệt giữa thần và người bình thường không?”
“Thân và người thường? Anh tưởng mình là thân à? Dương Tiêu, tôi nói rõ cho anh biết, mười mây người này.
đều là vệ sĩ chuyên nghiệp hàng đâu trong nước, giêt anh chẳng khác nào giệt gà!” Lưu Chiến Thăng hung ác nói.
Dương Tiêu giễu cợt: “Giết tôi như gà? Anh chắc chắn?”
“Tôi rất chắc chắn, nếu anh là thần, Ệ Lưu Chiến Thắng này đã định là phá thần, lên, xử lý anh ta cho tì Lưu Chiến Thắng ” giận chỉ vào mũi Dương Tiêu hét lên.
Ịm Một cơn giận dữ bùng lên từ trong cơ thê Lưu Chiến Thắng. Hôm nay, anh ta thề sẽ tiêu diệt Dương Tiêu, rửa sạch mọi nồi nhục mà Dương Tiêu đã mang đến cho anh ta.
Trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia lạnh lẽo: “Đạp phá thân? Thật không”? Lưu | Chiến Thắng, hôm nay tôi sẽ đề cho anh biết như thế nào là thần, như thế nào là người thường!”
Tuy nhiên, cảnh tượng khiến Lưu Chiến Thắng mơ hô đã xuất hiện.
Đám vệ sĩ tinh nhuệ đều sững sờ, hoàn toàn không nghe Lưu Chiến Thắng gọi.
Nhìn thấy thế, Lưu Chiến Thắng chỉ vào Dương, Tiêu điên cuông hét lên: “Lên! Mẹ nó lên hết cho tôi, hôm nay tôi phải đánh chết tên này!”
Mặc cho Lưu Chiến Thắng lại hét lên, đám vệ sĩ vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Nhìn thấy đám vệ sĩ không động đậy, Lưu Chiên Thắng càng mơ hô, ngân ra: “Các người còn đứng đực ra đó làm gì? Tai mọc lông hết rồi hả?”
“Cậu chủ, chủ nhà đã dặn dò rõ ràng phải kính cậu Dương như kính thân lnh, không được thât lễ!” Vệ sĩ trưởng nghiêm nghị nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.