Chương trước
Chương sau
Cô biệt bậc thây Lưu Sảng rất tôn trọng Dương Tiêu, trong khoảng thời gian trước còn luôn miệng nói muôn bái Dương Tiêu làm thây!
Mộc Tử Tỉnh khit mũi: “Đúng vậy, bậc thây Lưu Sảng là hiệu trưởng danh dự của Học viện nghệ thuật Đé Đô.
Chỉ cần bậc thầy Lưu Sảng gật đầu, đương nhiên Đường Đường có, thể tiến vào Học viện nghệ thuật Đề Đô, có bản lĩnh thì anh đi tìm bậc thầy Lưu Sảng đi!”
Cô ta khinh thường nhìn, như thể lời nói của Dương Tiêu là lời bịa đặt, cô ta không tin Dương Tiêu thật sự có thê để Đường Đường tiễn vào Học viện nghệ thuật Đề Đô.
“Ha!” Dương Tiêu khinh thường cười lạnh nhìn Mộc Tử Tỉnh.
Ngay sau đó, Dương Tiêu vẫy tay với Lưu Sảng.
Bậc thầy Lưu Sảng vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng thì thây có người vây tay gọi mình, trên mặt ông lộ vẻ không vui.
Đây là ai? Lại vô lễ như vậy!
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Dương Tiêu, con ngươi của Lưu Sảng co rút lại, nụ cười trên mặt chợt nở như hoa, đi tới nịnh nọt Dương 1IEUE, ˆ Y6) Đây không phải bậc thây Dương Tiêu sao? Đàn em Lưu Sảng chào bậc thầy Dương!”
Đờ mòIlII Chào bậc thầy Dương? Bậc thầy Lưu Sảng lại xưng là đàn em trước mặt Dương Tiêu?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộc Tử Tỉnh như bị chịu một trận đòn suýt ngất xỉu.
Lãng Lãng, nghệ sĩ piano đầu tiên của thế hệ mới trong nước nhìn thấy Dương Tiêu hai mắt sáng ngời.
Anh ta đâu dám do dự, sải bước đến chỗ Dương Tiêu cung kính nói: “Lãng Lãng ra mät đàn anh Dương!”
Ra… ra mắt đàn anh Dương?
Đậu xanh rau mái Mộc Tử Tinh nghĩ rằng mình đang mơ, cô ta tự véo mình, cảm giác đau đớn dữ dội khiến cô ta suýt hét lên.
“Thật hả? Tất cả những điều này đều là thật? Chuyện này… rôt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mỉa mai trên mặt Mộc Tử Tinh lập tức cứng lại, ánh mắt đờ đẫn tại chỗ, cả người vô cùng hỗn loạn.
Lưu Sảng là ai? Đó là nghệ sĩ piano vĩ đại ở trong nước!
Lãng Lãng là ai? Đó là nghệ sĩ piano mạnh nhất của thế hệ mới ở trong nước!
Loại tồn tại này cực kỳ chói mắt khắp nơi trong nước, ai dè một người lại xưng hô đàn em trước mặt Dương Tiêu, một người khác thì trực tiếp gọi Dương Tiêu là đàn anh.
Chẳng lẽ trình độ âm nhạc của Dưïng Tiêu vượt qua hai bậc thầy Lưu Sảng và Lãng Lãng?
Dương Tiêu xua tay: “Tôi không phải người của âm nhạc, không cân khách sáo với tôi đâu!”
“Sao bậc thầy Dương lại nói như vậy? Bậc thầy Dương đã là một cao thủ âm nhạc, là một nhà âm nhạc, không ai ở trong nước có thể sánh kịp!”
Cách đây một thời gian, học trò của ông Lăn Lãng đã tô chức một buổi hòa nhạc ở thành phố Trung Nguyên, dáng vẻ của Dương Tiêu gây sửng sốt trong màn trình diễn viễn cỗ “Sky Mountain Birds”, khiến vô số người sửng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.