Chương trước
Chương sau
“Mọi người cùng lên, xử lý anh tai”
Không biết từ lúc nào trong tay một bạn nam cầm đầu cao to đã có cây gậy bóng chày, dùng ánh mắt không tốt nhìn chăm chăm Dương Tiêu.
“Chỉ cần xử lý tên này, đời này chúng ta sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc!”
Ngay sau đó, lại thêm một thanh niên gây như que củi khác lấy một con dao gọt hoa quả từ trong túi ra.
Trong chốc lát, hai mươi ba mươi bạn nam nhìn chằm chằm Dương Tiêu với ánh mắt hung ác.
Bọn họ hoàn toàn hiểu rõ nếu họ không xử lý Dương Tiêu, Mộc Tử Tinh chắc chắn sẽ không để họ đi.
Nhà họ Mộc thuộc những gia tộc mạnh nhất Trung Nguyên, khối tài sản gần hai mươi tỷ tệ, bọn họ thì xuất, thân bình thường, nhà họ Mộc muốn họ biết mắt khỏi thê giới thì dễ như trở bàn tay.
Bọn họ không muốn chết, cho nên chỉ có thể lựa chọn nhắm vào Dương Tiêu.
Thậm chí, nhiều người còn nảy sinh ý nghĩ › xấu xa, muốn giết Dương Tiêu lây năm triệu tệ đi du học, sống cuộc sông không cần lo cơm ăn áo mặc.
Dương Tiêu liếc nhìn nhóm bạn nam, đang không ngừng tới gân với vẻ chê Ni “Thật đúng là một đám ngu ngỗc thiệu hiểu biết!”
“Tăng tốc lên, tôi muốn trong vòng một phút nữa nhìn thấy tên phé vật này đầu rơi máu chảy!” Mộc Tử Tỉnh hét lên.
Nhóm bạn nam tăng tốc, vây lấy Dương Tiêu.
Đường Đường rất căng thẳng, Dương Tiêu nhẹ nhàng nói với Đường Đường: “Nhóc, tránh xa một chút, tránh lát nữa bị thương đến einibi “Gần thận!” Đường Đường lọ lắng nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Khi bạn nam cao lớn mang theo cây gậy bóng chày nhìn thây Dương Tiêu mất tập trung, cậu ta đột nhiên năm chặt cây gậy bóng chày, vung về phía đầu của Dương Tiêu: “Dám khinh nhờn nữ thân Tử Tinh, xuông địa ngục đi!”
Vút!
Bạn nam cao lớn dùng sức chín trâu hai hỗ vung gậy xuống, muốn dùng gậy đánh chêt Dương Tiêu.
Cây gậy bóng chày rơi xuống cực nhanh và đây sức mạnh, nêu rơi vào đầu người bình thường thì e là không chết cũng có thể gây chân động mạnh.
“Làm tốt lãm!” Nhìn thây cây gậy bóng chày sắp rơi vào đâu Dương Tiêu, trong mặt Mộc Tử Tinh hiện lên vẻ hừng phần mãnh liệt.
Như thê Dương Tiêu đã đầu rơi máu chảy, năm liệt chết trên mặt đât rồi.
“Anh rễ, cần thận!” Đường Đường thấy thể vội vàng hét lên.
“Muốn hãm hại tôi? Chỉ dựa vào cậu?”
Ngay lúc cây gậy bóng chày sắp rơi xuông, Dương Tiêu cười khinh thường, tay phải hóa thành bóng mờ lập tức câm lây cây gậy bóng chày.
“Hả? Bỏ ra, mẹ nó bỏ ra cho tôi!” Bạn nam cao to kinh ngạc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.