Chương trước
Chương sau
“Có lời này của nữ thần Tử Tỉnh, tôi làm!” Một người nhìn chằm chằm vào cơ thể Đường Đường đây vẻ khinh nhờn.
“Tôi cũng làm!” Lại thêm một người khác đứng ra.
Không thê không thừa nhân, khuôn mặt của Đường Đường rất đẹp, nêu cô ăn mặc cân thận, e răng Mộc Tử Tinh sẽ bị lu mờ trước mặt Đường Đường.
Nghĩ đến việc có thể khinh nhờn Đường Đường, lại còn có thề kiếm được một triệu tệ, nhóm bạn nam đều rất kích động.
Mộc Tử Tỉnh trêu đùa: “Tốt lắm, đi đi, tôi muôn tất cả mọi người trên thế giới này biết con đĩ này không sạch nữal”
“Khà khà khả!” Nhóm bạn nam phấn khích xoa tay, không ngừng đi vê phía Đường Đường.
Đường Đường bị ép lùi vào trong góc, vẻ mặt cô vô cùng kinh hãi.
Không lẽ mình thật sự sắp bị những người này khinh nhờn sao?
Khuôn mặt của Mộc Tử Tinh tràn đầy nụ cười u ám, như thể Đường Đường đã mắt hết danh dự, trở thành con chuột chạy qua đường người người mắng chửi.
“Hỗn láo! Tôi muốn xem xem hôm nay ai dám động vào một cọng tóc của em ấy!”
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói âm vang đột nhiên vang lên khắp phòng tập múa.
Nhìn chăm chú, không biết Dương Tiêu mạnh mẽ đã đứng ở cửa phòng tập múa từ lúc nào.
Nhìn thấy có một người xuất hiện ở lối vào phòng tập múa, bọn Mộc Tử Tinh đều sửng sốt.
Hỏi thăm rất lâu, Dương Tiêu mới biết được vị trí của Đường Đường.
Không ngờ vừa đến phòng tập múa thì lại đụng phải cảnh tượng này.
Trong phút chốc, trong lòng Dương – Tiêu trao lên lửa giận, từ trong cơ thê Dương Tiêu toát ra cảm giác muôn giệt người quét qua toàn bộ phòng tập múa.
May mà mình đến kịp, nếu không con nhóc Đường Đường sẽ bị người khác khinh nhờn.
Đám người cặn bã trước mặt hoàn toàn chọc giận Dương Tiêu.
Đường Đường nhìn rõ người ở cửa, phòng tập múa, không nhịn được thôt lên: “Anh rêt”
“Nhóc, không sao đâu, có anh rẻ ở đây!” Dương Tiêu cho cô ánh mắt an ỦI.
Nhìn thấy ánh mắt an ủi của Dương Tiêu, Đường Đường cảm thầy nhẹ nhõm như được uống một viên thuốc an thần.
Như thể chỉ cần có mặt của Dương Tiệu, mọi tình huống khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Mộc Tử Tinh chế nhạo: „lôi còn tưởng là ai, hoá ra là anh rễ của con đĩ này!”
Vẻ mặt cô ta rất khinh thường, coi Dương Tiêu cũng không đáng nhắc tới trước mặt cô ta.
“Anh rễ của Đường Đường? Vậy chẳng phải phê vật Dương Tiêu kia còn gì?” Một người đàn ông chế nhạo.
“Đúng vậy, anh rễ của Đường Đường ciiinRï là phế vật Dương Tiêu nỗi tiêng kia. Không ngờ phê vật này lại tới đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.