Chương trước
Chương sau
Bây giờ Đường Hạo dẫn đầu tìm Dương Tiêu quây rồi, có Đường Hạo ở trước mặt, ông ta Tạ Quần không hề sợ hãi Dương Tiêu.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Ừm! Rát tôt! Chủ nhà Điện, chủ nhà Tạ, rất tốt, lựa chọn của các người thật sự sáng suốt, Dương Tiêu này nhớ kỹ rồi!”
Trong chốc lát một loại hơi thỏ giết người mãnh liệt trào ra khỏi cơ thê Dương Tiêu.
Điền Lộc may mắn không chết, lần trước ông ta suýt hủy tập đoàn Tuyết Tiêu, đáng chết!
Tạ Quần chơi âm ngoan với mình, hại mình bại lộ thân phận thần chết, cũng đáng chết!
“Không biết sống chết!” Long Ngũ chế nhạo.
Về thân phận thần chết của Dương Tiêu, Long Ngũ đã biết rõ.
Đám quân ô hợp Đường Hạo này dám động vào thần chết rung trời chuyên đât năm xưa, thật sự là chê sïg lầu.
Nếu là trước kia, Long Ngũ sẽ thật sự đổ mồ hôi lạnh thay Dương Tiêu.
Kể từ khi biết được thân phận thật sự của Dương Tiêu, Long Ngũ đã không còn lo lãng cho Dương Tiêu nữa.
Thần chết năm xưa, giết địch như ma, trên tay máu chảy đầm đìa, chỉ đám quân ô hợp này thì tính là gì?
Hai chủ nhà đứng ra, Đường Hạo giêu cọt: “Dương Tiêu, nhìn thầy chưa? Muôn giệt cậu không chỉ có một mình tôi!”
“Ha! Một bãi cát rời, cũng muốn tạo sóng?” Dương Tiêu cười khinh thường.
Với thực lực của anh ở thành phố Trung Nguyên, tuy anh không thê một tay che trời, nhưng ít nhât cũng có thê che nửa bâu trời.
Chỉ cần Đường Hạo không điên cuông nhằm vào người nhà anh, Dương Tiêu thật sự không coi trọng Đường Hạo.
“Một bãi cát rời? Giọng điệu của cậu Dương quả thực không nhỏi”
Ngay khi lời nói của Dương Tiêu vừa dứt, một giọng nói khinh thường đột nhiên vang lên.
Bộp bộp bộp bộp!
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên trong trang phục kiêu Tôn Trung Sơn toát ra khí chất lạnh lùng dẫn theo một nhóm người mặc đô đen đến hiện trường.
Toàn thân đám người này toát ra hơi thở mãnh liệt, khiên người ta kinh hãi.
Dương Tiêu lập tức nhíu mày, anh ý thức được người này không phải nhân vật đơn giản.
Anh ngửi thấy một mùi máu tanh nông nặc, nhóm người trước mặt anh nhất định là những nhân vật tàn ác đã từng giết người, đã từng nhìn thấy máu.
Nhìn rõ người tới, sắc mặt Long Ngũ thay đồi: “Phùng Tứ?”
“Long Ngũ, biệt lại vô dạng!” Nhìn chăm chăm vào Long Ngũ, người đàn ông trung niên cười đùa.
*Biệt lai vô dạng: hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.