Chương trước
Chương sau
“Chuyện trạm trưởng này thật sự đã giải quyết xong?” Khuôn mặt hoàn mỹ xinh đẹp không tì vết của Đường Mộc Tuyết tràn đầy vẻ khó tin.
Sau khi nghe điện thoại xong, Đường Kiến Quốc kích động suýt nhảy cẵng lên.
Triệu Cầm vội hỏi: “Không phải gọi nhậm đấy chứ?”
“Không, không, là bên Cục giao thông vận tại gọi tới, nhưng không phải là trạm trưởng chính thức mà là trạm trưởng trạm xe tạm thời. Nếu muốn trở thành chính thức thì cân phải khai báo thay đổi, có lẽ sẽ mắt một thời gianl” Đườ Kiên Quốc vui mừng như một đứa trẻ ba tuổi.
Ông ta là một người dân bình thường, việc trở thành trạm trưởng của một trạm xe nhỏ là điều mà trước đây ông ta chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Triệu Cầm kinh ngạc: “Chẳng lẽ Dương Tiêu này thật sự được người nhà họ Dương ở Đề Đô chấp nhận rồi?”
“Không, không có khả năng!” Đường Mộc Tuyết đột nhiên nói chắc nịch.
Sống cùng Dương Tiêu năm năm, Đường Mộc Tuyết rất chắc chắn Dương Tiêu là một người rất cứng đâu tận trong xương.
Thậm chí, ở một số phương diện Dương Tiêu còn cứng đâu hơn mình.
“Mộc Tuyết, tên này không được nhà họ Dương ở Đề Đồ công nhận đâu à?” Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều giật mình.
Nếu không phải nhà họ Dương ở Đế Đô điêu động quan hệ, bọn họ thật sự không hiểu làm sao Dương Tiêu có thê giành được vị trí trạm trưởng.
Đường Mộc Tuyết cũng rất khó hiểu, có lẽ Dương Tiêu đã mượn sức mạnh của đám người nhà họ Cung!
Cùng lúc đó, bên trong biệt thự của nhà họ Tạ.
Làm xong chuyện trạm trưởng, Tạ Quần lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Dương Tiêu đang ngồi ở ‘ ghế c chính nịnh nọt: “Cậu Dương, cậu thấy trạm trưởng tạm thời có được không?”
“Tạm thời?” Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh lùng.
Tạ Quân sợ Dương Tiêu tức giận, nhanh chóng giải thích: “Cậu Dương, không phải là tôi sẽ không xử lý. Cậu cũng biệt đấy, trạm xe thuộc thâm quyên của Cục giao thông vận tải.
Nêu muôn trở thành chính thức thì phải trình báo với bên trên. Trình độ của ông Đường bố vợ cậu Đường Kiên Quốc cậu cũng biết mà.”
“Cho nên, tôi chỉ có thê hết sức có được một cái tạm thời, quen một thời gian trước, sau đó chuyên thành chính thức!”
“Ừm, vậy cũng được!” Lúc này Dương Tiêu mới gật đâu.
Nếu đề Đường Kiến Quốc trực tiếp đảm nhiệm chức vụ trạm trưởng, e rằng sẽ thực sự không thích hợp.
Rốt cuộc, Đường. Kiến Quốc không hiểu rõ về đầu mồi then chốt của giao thông.
Nếu bị một người có lòng xấu âm thầm hãm hại, thì cực kỳ không ồn.
Học tập trước, sau đó chò thời cœ’ chín muôi rôi chuyên cũng không sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.