Chương trước
Chương sau
Theo ý kiến của Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm, sở dĩ Đường Mộc Tuyết có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Đường là không liên quan gì đến Dương Tiêu, hoàn toàn là thực lực của Đường Mộc Tuyết.
Cả hai người đều không có mặt trong ngày Đường Mộc Tuyệt năm quyên nhà họ Đường, cũng không hiểu tình hình cụ thê.
Bởi vì chuyện này không phải là chuyện vinh quang gì của nhà họ Đường, nên đám con cháu dòng chính nhà họ Đường cũng không công khai.
Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm chỉ biết nhà họ Đường đã thay đồi, con gái lớn của họ Đường Mộc Tuyết hiện là người đứng đầu nhà họ Đường và đã sáp nhập tập đoàn Y dược Đường Nhân và tập đoàn Tuyết Tiêu.
Điều họ không biết là sự việc này trước sau đêu do một tay Dương Tiêu góp sức.
Trong mắt bọn họ, Dương Tiêu là phế vật chính công, thành kiên này trong chốc lát không thể xóa bỏ.
Mặc dù họ biết Dương Tiêu có kỹ năng phi thường, bắt được kẻ sát hại bà Triệu, thậm chí còn biết Dương Tiêu xuất thân từ nhà họ Dương ở Đế Đô.
Tuy nhiên, trong mắt hai người những thứ này đều vô dụng!
Chỉ cần Dương Tiêu không đạt tới bước bọn họ phải ngước nhìn, thì Dương Tiêu vân là phê vật.
Chấp niệm quá sâu khó có thể xua tan.
“Bó, bây giờ con cũng không phải là con của trước kia, chỉ cân bỗ bằng lòng, chỉ một vị trí trạm trưởng trạm xe nhỏ kia con có thê lầy được!”
Dương Tiêu tự tin nói.
Đường Mộc Tuyết lo lắng nói: “Dương Tiêu, đừng mạnh miệng!”
Đường Mộc Tuyết biết trạm xe thuộc quyên quản lý của Cục giao thông _ vận tải, nói thê nào thì cũng thuộc về nhà nước.
Cho dù bây giờ cô đang nắm quyền điều hành toàn bộ tập đoàn Tuyết ˆ Tiêu, cô cũng không có tự tin để bố mình ngồi lên vị trí trạm trưởng.
“Được, tôi muốn xem hôm nay thằng nhóc nhà cậu đề tôi ngồi lên vị trạm trưởng như thê nào!” Đường Kiến Quốc hăng hái nói.
Cái chết của bà Triệu ở huyện Thiên Sơn, hành động của Dương Tiêu khiến Đường Kiến Quốc sinh ra chút ân tượng tôt với Dương Tiêu.
Vì Dương Bân Hàn đột kích, dẫn đến việc ông ta đã mắt việc, mắt hy vọng trở thành một nhân viên hợp đông trạm xe, bị đánh một trận chân động nhẹ. Ấn tượng của Đường Kiến Quốc về Dương Tiêu trở nên vô cùng tôi tệ.
Nói Dương Tiêu là sao chổi còn nhẹ chán, nêu không phải Đường Mộc Tuyết ngăn cản, vừa rồi Đường Kiến Quốc đã tiến lên dạy dỗ Dương Tiêu một trận rôi.
Triệu Câm năm trên giường tức giận.
nói: “Đúng vậy, Dương Tiêu, đừng đê bà đây coi thường cậu, cậu có bản lĩnh thì lấy cho tôi xeml”
“Bố, mẹ, Mộc Tuyết, mọi người yên tâm, chuyện này con sẽ lo!” Dương Tiêu nghiêm nghị nói.
Đường Mộc Tuyết lo lắng nói: “Dương Tiêu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.