Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Dương Tiêu vẫn có tâm trạng uống trà, Hình Kiến dở khóc dở cười: “Cậu Dương, cậu đúng là lịch sự tao nhã!”
“Nếu không thế thì là gì?” Dương Tiêu cười nhẹ.
Sau khi dạy dỗ Dương Bân Hàn, nỗi uất hận đè nén trong lòng nhiều năm bỗng chốc tan biến đi rất nhiều.
Cơn tức này đã bị tồn đọng nhiều năm.
Trong những năm qua, đã không biết bao nhiêu lân Dương Tiêu muôn đích thân dạy dỗ Dương Bân Hàn, nhưng đều không có cơ hội.
Đã từng, anh từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, vẫn luôn chấp hành làm nhiệm vụ, phục vụ Tổ quốc.
Sau đó, bị thương nặng ân mình trong thành phô Trung Nguyên năm năm.
Lần này, cú đá này, không cần nói Dương Tiêu đã hả hê như thế nào.
Bây giờ, Dương Bân Hàn không rõ sống chết, nêu Dương Bân Hàn mắt mạng thì quả thật khiên lòng người Vui vẻ.
Hình Kiến cười khổ: “Cậu Dương, cậu biết lần này cậu đã gây ra hoạ lớn như nào không?”
“Biết!” Dương Tiêu gật đầu.
Từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, anh biết rất rõ hành hung trong loại đầu mối giao thông quan trọng như nhà gạ và sân bay sẽ phải trả cái giá như thê nào.
Hơn nữa, khi anh ra tay, có ít nhất hàng nghìn người trong sân bay đã chứng kiên.
Đây không phải là chuyện nhỏ, một khi bị đưa lên mạng, không biệt sẽ gây ra chuyện lớn gì trong nước.
Hình Kiến hít một hơi: “Cậu Dương đã biết, tại sao cậu vẫn làm chuyện này? Cậu làm như vậy khiến tôi không thê can thiệp!”
Ông ta là người của nhân dân, chuyện nhỏ nhặt thì không sao, nhưng tội gây rồi trật tự công cộng thì là chuyện lớn.
Cho dù ông ta ra mặt cũng chỉ có thể giảm nhẹ hình phạt, cho Dương Tiêu xuông mức nhẹ nhật.
“Mộc Tuyết bị sỉ nhục, bố mẹ vợ tôi cũng gặp khó. Tôi là đàn ông nếu, không ra tay, đâu sẽ còn có khí cốt của đàn ông?” Dương Tiêu hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Hình Kiến không nói nên lời.
Ông ta đã hiểu rõ sự việc, chính xác là Dương Bân Hàn gây chuyện trước, Dương Tiêu tức sùi bọt mép mới dẫn đến tình huống hiện tại.
Ông ta có thể hiểu được tâm trạng, của Dương Tiêu, nếu người nhà của mình bị làm nhục, có lẽ ông ta còn cực đoan hơn Dương Tiêu!
Cuối cùng, Hình Kiến bắt lực nói: “Cậu Dương, chúng tôi đã cô găng hết sức ngăn sự việc lan rộng. Tốt hơn hết là cậu nên cầu nguyện mình bình an vô sự, không truy cứu trách nhiệm của cậu!”
“Không sao, những chuyện này. đều là chuyện nhỏ!” Dương Tiêu nhéch miệng cười.
Anh đã từng bị rất nhiều quốc gia trên thế giới truy nã, còn bị giam ở một nhà tù tâm cỡ thế giới, chuyện này đối với Dương Tiêu mà nói thì là chuyện nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.