Chương trước
Chương sau
“Anh chàng này là yêu quái à?” Nhiều vị khách chết lặng.
Phải biết rằng, nhà họ Bạch là gia tộc lớn nhất ở Giang Nam, ai có thể ứng tuyên thành thuộc hạ của nhà họ Bạch cũng phải một chọi mười.
Ai có thê ngờ răng đám thuộc hạ tỉnh nhuệ nhà họ Bạch ở trước mặt Dương Tiêu lại như chó như gà, không chịu nỗi một đòn.
Nhìn thấy sự tàn bạo của Dương Tiêu, hai mắt Bạch Quỳnh như nút ra, nói: “Dương Tiêu, anh đừng khinh người quá đáng!”
“Rốt cuộc là tôi khinh người quá đáng hay là anh khinh người quá đáng đây? Giữa ban ngày ban mặt cưỡng ép con gái nhà lành, cùng cướp đoạt có khác gì nhau?”
“Nêu nói tôi khinh anh, hôm nay Dương Tiêu tôi khinh thường cho anh xem, thế nào?” Dương Tiêu trừ ng mắt nhìn Bạch Quỳnh, một loại áp lực vô hình quét qua.
Bạch Quỳnh là công tử bột, anh ta nào có thê chịu đựng được hơi thở khổng lồ này, anh ta ‘loạng choạng suýt chút nữa đã ngã lăn quay.
Dương Tiêu liên tục đi về phía Hoa Mộ Tranh, mọi người có mặt trong biệt thự nhà họ Bạch đều lộ vẻ kinh ngạc, không ai dám ngăn cản.
Dương Tiêu đi tới trước mặt Hoa Mộ Tranh, nhẹ nhàng năm bàn tay mêm mại của Hoa Mộ Tranh thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Ừ!” Được Dương Tiêu nắm bàn tay mềm mại của mình, thân thê Hoa Mộ Tranh run lên, trái tim rung động.
Đã lây thân phận là bạn trai Hoa Mộ Tranh cướp dâu, Dương Tiêu tự nhiên muôn làm mọi thứ theo tự nhiên.
Nắm tay Hoa Mộ Tranh, Dương Tiêu đi thẳng về phía bên ngoài biệt thự: nhà họ Bạch.
Nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, tất cả con cái của gia đình giàu có ở Giang Nam đều ngắn ra, không ai ngò được Dương Tiêu lại hung dữ như vậy.
Chỉ một người đã khiến toàn trường bị sốc.
“Úi trời! Nam thần quá tuyệt đúng không?” Đáy mắt ñị Ï Tịnh Tịnh toát ra tia sóng.
Thiếu niên Triệu Phong cảm thán: “Nổi giận dựng. cả tóc gáy chỉ vì “hồng nhan, không hồ là thần tượng của mình, Cuỗng duệ huyền khốc điều tạc thiên.”
*Cuồng duệ huyễn khốc điều tạc thiên: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, dùng đề hình dung một người rất giỏi về phương diện nào đó hay sự việc nào đó khiến người khác kinh ngạc.
“Tức chết tôi!” Nhìn thấy Dương Tiêu không kiêng nề gì dẫn Hoa Mộ Tranh rời đi, Bạch Quỳnh suýt nữa nỗ tung tại chỗ.
Cướp dâu trước mặt nhiều con cái nhà giàu quyên thê ở Giang Nam, điều này chăng khác gì vô hình chung đánh nhiêu cái tát vào khuôn mặt già của anh ta.
Đáng tiếc Bạch Quỳnh không đủ can đảm đối đầu trực diện với Dương Tiêu, anh ta sợ người tiếp theo ngã trên mặt đất là mình.
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh đỏ bừng, trong lòng bình tĩnh mặt hồ nội gợn sóng, rất lâu cũng không thể bình tĩnh được.
Cô thực sự không ngờ Dương Tiêu đã thực sự đên hiện trường với tư thế vội vàng, cứu cô ra khỏi bễ khổ.
Không hiều vì sao, nhìn bóng lưng thẳng như kiếm của Dương Tiêu, loa Mộ Tranh không nhịn được trong lòng như có nai nhỏ chạy loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.