Chương trước
Chương sau
Đường Mộc Tuyết ngượng ngùng vội vàng nói: “Mau đứ ng dậy đi, nêu đề người ta xông vào sẽ không hay ho đâu!”
“Ài, xuyên tim, không, là xuyên sắt!”
Dương Tiêu cười khổ nhanh chóng mặc quân áo, bước ra khỏi phòng.
Vào lúc này, một tá nhân viên bảo vệ và Hoa Triên Bác, em trai của Hoa Mộ Tranh đã đứng sẵn trong sảnh lớn.
“Anh Dương!” Hoa Triển Bác vội vàng hét lên.
Nhân viên bảo vệ đứng đầu không khách sáo nữa phất tay: “Lên!”
“Đợi đãi”
Ngay khi nhóm nhân viên bảo vệ muốn ném Hoa Triển Bác ra ngoài, Dương Tiêu đã mở cửa phòng bước ra.
“Anh Dương!” Nhìn thấy Dương Tiêu, nhóm nhân viên bảo vệ đều tỏ vẻ tôn kính.
Nhìn thấy Dư ơng Tiêu bước ra, Hoa Triển Bác như vớ được cọng rơm cứu mạng vội vàng nói: “Anh Dương, cuôi củng anh cũng chịu xuất hiện.
Chị tôi xảy ra chuyện rồi, vừa nãy tôi gọi cho anh nhưng vận luôn không gọi được nên đã tự ý xông vào.
“Anh Dương, anh xem?” Nhân viên bảo vệ đứng đầu nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu xua tay: “Mọi người vất vả rôi, tôi quen cậu Hoa, ngại quá!”
“Không ngại, anh Dương!” Nhóm nhân viên bảo vệ rất biết ý lập tức rút lui.
Khi nhân viên bảo vệ rời đi, Hoa Triển Bác sốt sắng nói: “Anh Dương, anh nhất định phải cứu chị gái tôi!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng vội, nói từ từ!” Dương Tiêu ý thức được đã xảy ra chuyện lớn.
Nếu không Hoa Triên Bác sẽ không có năng đột nhập vào biệt thự trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ Nhạn Minh.
Triển Bác nóng lòng đến mức sắp khóc: “Sáng nay Bạch Quỳnh, cậu chủ nhà họ Bạch mạnh nhất Giang Nam đã cho người ra tay bắt cóc chị gái tôi!” . Truyện Mạt Thế
“Ô? Còn có chuyện như vậy?” Dương Tiêu phá lệ kinh ngạc.
. Triên Bác tức giận nói: “Đúng vậy, anh Dương, lúc sáng chúng tôi cũng không biệt nhóm người này là ai. Bây giờ mới biết, trước khi bị bắt cóc chị tôi đã gửi tin nhắn cho tôi.”
“Tin nhắn gì?” Vẻ mặt Dương Tiêu dần dần u ám.
Hoa Mộ Tranh là một người phụ nữ có IQ cao, không thề dễ dàng bị bắt cóc.
Nếu thực sự bị bắt cóc, thì đó thực sự đã xảy ra chuyện lớn.
Hoa Triển Bác lấy điện thoại di động ra đưa cho Dương Tiêu, trên điện thoại chỉ có một chữ, là chữ “Dương”.
Dường như sự việc xảy ra đột ngột, Hoa Mộ Tranh còn không kịp kêu cứu, chỉ gửi được một chữ “Dương”.
Hoa Triển Bác không thông minh bằng chị gái Hoa Mộ Tranh, nghĩ hồi lâu mới hiệu, người duy nhất mà chị gái biết chỉ có Dương Tiêu là họ Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.