Chương trước
Chương sau
Trịnh Thu thở dài: “Cậu chủ nhỏ thật sự không muốn trở về Đề Đô?”
“Ông nội Trịnh, bố tôi đã mắt tích nhiều năm, ông nhìn tôi trưởng thành, ông biết tính cách của tôi!”
“Nhà họ Dương ở Đề Đô nợ tôi, nợ mẹ tôi, tôi sẽ về đòi lại, nhưng không phải bây giờ!” Dương Tiêu năm chặt tay, trong mát tràn đây lửa giận.
Anh không khỏi nhớ lại cảnh tượng năm đó bà cụ tàn nhẫn đuôi anh đi, còn Dương Bân Hàn người anh trai cùng cha khác mẹ của anh thì cười điên cuông.
Cả nhà họ Dương ở Đề Đô đều cười lớn, cười. anh giống chó hoang không nhà đề về. Mà sau khi mẹ anh gả cho bố anh, không được bà cụ chào đón, bị Dương Bân Hàn nhắm vào mọi lúc, ăn cơm thì phải ăn cùng người giúp việc nhà họ Dương.
Dương Tiêu không tức giận thì đó là giả! Nhiều năm qua, mỗi khi Dương Tiêu nghĩ đến điều này, anh không khỏi muôn dùng kiếm xông vào nhà họ Dương ở Đề Đô, bắt những kẻ đã xúc phạm mẹ con anh, khiến những người này ăn năn sâu sắc.
Chỉ là, trước mắt thực lực của Dương Tiêu còn chưa khôi phục hoàn toàn, mà trong Đề Đô hỗ nằm rồng núp.
Không chỉ có người nhà họ Dương ở Đề Đồ nhìn chằm chằm anh, còn có những cao thủ từ các quốc gia khác nhau đang ân náu ở Đề Đô.
Dương Tiêu biết rõ, lần này thân phận bại lộ, e rằng không bao lâu nữa thân phận lưỡi dao sắc bén của đất nước cũng sẽ lộ ra trước mặt mọi người.
Một khi thân phận lưỡi dao sắc bén của đất nước lộ ra, thì thân phận chủ của Long Môn, tổ chức bí ấn lớn nhất thế giới cũng sẽ trồi lên mặt nước.
Trước khi toàn bộ sức mạnh của mình chưa khôi phục hết, chưa học hết tâm pháp chí cao của Long Môn, Dương Tiêu phải ân nhẫn một thời gian.
Chuyện này là trách nhiệm của anh, đồng thời cũng là vì Đường Mộc Tuyết.
Vốn không có tội lại vì mang ngọc mà mắc tội!
Năm đó, khi làm nhiệm vụ Dương Tiêu đã xúc phạm biết bao nhiêu người.
Bây giờ anh là Long chủ tín nhiệm của Long Môn, tô chức bí ân lớn nhất thế giới, rất nhiều kẻ thù của Long Môn đang ráo riết muốn tiêu diệt tân Long chủ ngay lập tức.
Để có một tương lai tốt đẹp hơn, Dương Tiêu chỉ đành tạm thời khiêm tốn. Tuy nhiên, thời hạn ba tháng sáp đên, hết thời hạn ba tháng, sức lực của anh trở lại, học được tâm pháp Long Môn. Lúc đó sẽ không sợ gì nữa, có thể quét địch tứ phương, trở thành chống lưng vững chắc nhật của Đường Mộc Tuyết.
“Được rồi, cậu chủ nhỏ, tôi sẽ không ép buộc cậu, nhưng sợ là bên bà chủ không cho cậu quá nhiều thời gian!”
Trịnh Thu nói lời thành khẩn.
Dương Tiêu nghiêm nghị nói: “Ông nội Trịnh yên tâm, chờ khi tôi trở vê nhà họ Dương ở Đề Đô, sẽ chào hỏi khắp nơi!”
“Vâng, tôi rất mong chờ ngày cậu chủ nhỏ mạnh mẽ trỏ vê!” Trịnh Thu không khuyên nữa.
Ông nhìn Dương Tiêu trưởng thành, tính cách của Dương Tiêu cũng không thay đổi nhiều so với năm đó.
Trai toàn bộ nhà họ Dương ở Đế Đô, Trịnh Thu thực sự hiểu rõ Dương Tiêu nhất.
Nghĩ đến dáng vẻ tàn nhẫn của bà cụ và dáng vẻ xâu xí của Dương Bân Hàn, người anh cùng cha khác mẹ, Dương Tiêu không kìm được năm chặt tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.