Chương trước
Chương sau
Bị Triệu Thiết Căn chất ván, Triệu Văn Triết cười gần nói: “Triệu Thiết Căn cái đồ. sông lâu, lần trước bác gái bệnh nặng, Triệu Văn Triết tôi không có công lao cũng có khổ lao.
Lần này việc kinh doanh thủy sản của tôi rơi vào nguy cơ phá sản, tôi xin một cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, ông lại thấy chết không cứu?”
“Tôi! Rật tôi Triệu Văn Triết tôi không sông tốt, tôi cũng muôn các người sông không tốt, muốn chết thì tất cả cùng chêt đi!”
“Cậu, cậu…” Nghe vậy, Triệu Thiết Căn sông sờ sờ suýt ngất xỉu.
“Triệu Văn Triết, cậu hỗn láo!” Đám người nhà họ Triệu đều tức giận.
Dương Tiêu chẳng thèm ngó tới: “Anh có khổ lao? Anh có khổ lao gì? Vốn dĩ anh tới toàn là khoe khoang, nhưng sao? Cuối cùng lại sống sờ sờ biến mình thành trò hề, tôm tép nhãi nhép, lố lăng, nực cười!”
“Dương Tiêu, thằng rác rưởi đáng chêt, mày nói ai là tôm tép nhãi nhép hả?” Triệu Văn Triết tức sùi bọt mép.
Từ đầu đến cuối, trong mắt anh ta Dương Tiêu là phế vật không hơn không kém, chăng qua may mắn quen biết Vạn Tứ Hải, người giàu nhất huyện Thiên Sơn.
Đã vạch mặt, nên đương nhiên Dương Tiêu sẽ không giữ thê diện cho Triệu Văn Triệt: “Biệt không, bây giờ dáng vẻ của anh còn không bằng một tên hà!”
“Không bằng một tên hề? Đờ mò, Dương Tiêu, chó má nhà mày, mày khiện tao thân bại danh liệt, mày khiến tao muôn đời muôn kiếp không trở lại được, mẹ nó tao càng phải giêt mày!” Triệu Văn Triết tức giận hét lên, cả người rơi vào trạng thái hung hăng.
Anh ta đã nhận ra chắc chắn mình sẽ chết, trước khi chết anh ta phải nồi điên giết Dương Tiêu, khiến Dương Tiêu chôn cùng anh ta.
Nói xong, Triệu Văn Triết rút một con dao từ gầm bàn bên cạnh lao về phía Dương Tiêu.
Bây giò Triệu Văn Triết đã nỗi điên, anh ta nôi điên ôm ý nghĩ chém một nhát là đủ chết, hai nhát là kiếm được lời.
“Triệu Văn Triết, cậu điên rồi!” Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Dương Tiêu phát tay nói: “Mục tiêu chủ yêu của anh ta là tôi, mọi người lui ra sau đi!”
Tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đã biết sức mạnh của Dương Tiêu giỏi như thế nào, cộng thêm Triệu Văn Triết cầm dao mặt mày tràn đầy ý nghĩ giết người, mọi người đều biết ý lùi lại.
“Dương Tiêu, mẹ nó đệm nay tao nhật định phải chém đầu chó của này!” Triệu Văn Triết hét lên.
Đường Mộc Tuyết lo lắng nói: “Dương Tiêu, nhát định phải cần thận!”
Cô đổ mồ hôi lạnh thay Dương Tiêu, sợ Dương Tiêu lật thuyền trong mương.
“Mộc Tuyết, em yên tâm, một tên tôm tép nhãi nhép không tạo được sóng gió gì!” Dương Tiêu cười dịu dàng.
Triệu Văn Triết nghe vậy càng tức giận hơn: “Tôm tép nhãi nhép? Tốt, tao sẽ cho mày xem tôm tép nhãi nhép chém đầu chó của mày như thế nào!”
Vừa dút lời, Triệu Văn Triết trở nên quyết liệt hơn, anh ta lây tốc độ nhanh nhát lao về phía Dương Tiêu.
Dương Tiêu đứng yên tại chỗ, không thèm động.
“Chàng trai cần thận!” Gương mặt già nua của Triệu Thiết Căn run lên một lúc.
“Chém đầu tôi? Anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi!” Dương Tiêu cười lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.