Chương trước
Chương sau
Dương Tiêu khit mũi nhìn Triệu Vô Cực: “Cậu Triệu, bây giờ mọi người đều mỏi mắt mong chờ, anh lật túi ra xem đi!”
“Hừ! Dương Tiêu, anh đừng nói nhảm, sao tôi lại lấy chìa khóa xe của anh? Nực cười!”
Giễu cợt xong Triệu Vô Cực nhìn Đường Mộc Tuyết với ánh mắt vui đùa: “Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho em xem, Mộc Tuyết, lựa chọn của em là sai.”
“Dương Tiêu này không hề có bản [ĩnh lớn gì, chỉ biệt ngậm máu phun người, đợi lát nữa tôi sẽ xé nát cái miệng thôi của anh tai”
Ngay sau đó, Triệu Vô Cực sờ vào túi hét lên: “Mọi người nhìn cho kỹ, trong túi tôi chỉ có chìa khoá xe của tôi!”
Lạch cạchl Trong giây tiệp theo, Triệu Vô Cực lây chìa khóa trong túi ra, một chùm chìa khóa trượt ra, trước ánh mặt của mọi người rơi xuông đât.
Nhìn thầy chùm chìa khóa rơi xuống, Dương Tiêu chỉ vào chiếc chìa khóa mở to mắt: “Mọi người nhìn xem, đây là chìa khóa xe của tôi!”
Mọi người có mặt tại hiện trường nhìn thấy dưới đất có một chùm chìa khóa, trong đó có chìa khóa xe Maserati.
AmII Nhìn chằm chằm chùm chìa khóa trước mặt, Triệu Vô Cực cứng người, mắt trừng to suýt rơi ra ngoài.
“Chuyện… chuyện này làm sao có thê?” Triệu Vô Cực hả hốc mồm, vẻ mặt sững sờ kêu lên.
Hít!
Nhìn thây chìa khóa xe Maserati rơi khỏi túi Triệu Vô Cực, mọi người có mặt tại hiện trường nhìn thây cảnh tượng này không kìm được hít một hơi lạnh.
Trong giây tiếp theo, ánh mắt của mọi người nhìn Triệu Vô Cực chuyên từ kinh ngạc sang khinh thường sâu sắc.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Triệu một trong tứ đại gia tộc, vậy mà lại trộm chìa khóa xe của người khác, điều này đơn giản là kinh hãi.
Dù nhiều người không muốn thừa nhận cảnh tượng này, nhưng sự thật không cho phép Triệu Vô Cực giải thích.
Kim Đại Chung nhìn Triệu Vô Cực nhếch mép cười nói: “Cậu Triệu, chuyện này là sao? Chẳng lẽ nhà họ Triệu các cậu thật sự gặp phải khó khăn gì sao?”
Ý của Kim Đại Chung là chiếc chìa khóa xe này là bị Triệu Vô Cực trộm.
“Đúng vậy! Cậu Triệu, tình huống của nhà họ Triệu các anh sao rồi? Chiếc
Maserati này. chỉ có hai triệu tệ, anh không đến mức thê chứ?”
“Đúng thế, cậu Triệu, nhà họ Triệu câu đang gặp khó khăn về tài chính à? Cậu cững đồi nghề ăn trộm luôn?”
Ở thành phố Trung Nguyên Triệu Vô Cực làm việc chưa bao giờ đề lại đường lui, đã làm mắt lòng nhiều FgượN, Bây giờ nhìn thây tình huống này, những người này đã nhân cơ hội chê giễu Triệu Vô Cực.
Nhìn chăm chăm chiệc chìa khóa xe trước mặt, Triệu Vô Cực như đã phải chịu một triệu điểm sát thương, cảm thấy tôi tệ.
“Tôi không ăn trộm chìa khóa xe, tôi không ăn trộm chìa khóa xe. Sao tôi có thê ăn trộm chìa khóa xe của anh ta?” Vẻ mặt của Triệu Vô Cực không còn bình tính được nữa.
Đêm nay là hội nghị thượng đỉnh giao lưu kinh doanh của thành phô Trung Nguyên, nơi tụ họp của các ông lón.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.