Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt không thiện cảm đã khóa chặt trên người Đường Mộc Tuyết.
Bị Đường Dĩnh chỉ thẳng mặt, rồi lại cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, khuôn mặt hoàn mỹ của Đường Mộc Tuyết lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trên khuôn mặt của Triệu Vô Cực hiện lên một nụ cười: “Mộc Tuyết, em có ý gì? Ăn trộm viên kim cương Nam Phi của tôi?”
“Em biết tôi thích em, nều em muốn tôi có thê cho, nhưng em không thể trộm nói”
Nhìn chăm chăm vẻ mặt vui đùa trên khuôn mặt của Triệu Vô Cực, lòng Đường Mộc Tuyết lạnh lẽo, cô biệt vừa nãy Đường Dĩnh chạm vào cô chắc chắn không có chuyện tốt gì.
Như đã biết, Đường Dĩnh đã đây cô và làm vỡ đồ trang sức mà Hình Kiên chuẩn bị cho Dương Tiêu tại cuộc họp thường niên của nhà họ Đường.
Đường Mộc Tuyết nhớ rất rõ trang sức đó trị giá tám triệu tệ.
Vừa nãy cô không bao giờ ngờ tới Đường Dĩnh và Triệu Võ Cực sẽ hợp lực hại cô.
Đường Mộc Tuyết hoảng sợ nói: “Không phải, tôi không trộm kim cương Nam Phi của anhl”
Cô luôn hành động ngay thẳng quang minh lỗi lạc, làm sao có thê ăn trộm viên kim cương Nam Phi của Triệu Vô Cực?
Đây hẳn là một vở kịch hay do Triệu Vô Cực và Đường Dĩnh hợp tác diễn, mục đích là khiến cô mắt mặt, thân bại danh liệt trước mặt mọi người.
Đường Dĩnh lộ ra một nụ cười thoả thích, vừa rồi cô ta đã nhét thành công viên kim cương Nam Phi vào túi Đường Mộc Tuyết.
Bây giờ lại vang lên tiêng hô to, không khác gì bùn vàng rơi ng đũng quân, chẳng khác gì cứt, Đường Mộc Tuyết hoàn toàn xong đời.
Triệu Vô Cực cười điên cuồng trong lòng không thôi, Đường Mộc Tuyêt à Đường Mộc, Triệu Vô Cực tôi không thê có được cô, vậy tôi sẽ tự tay hủy hoại cô.
Đừng trách tội nhẫn tâm, tôi không thể cứ trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu thích vỡ vụn trong vòng tay của rác rưởi.
“Không trộm? Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng, không tin thì để tôi khám người cô!” Ánh mắt Đường Dĩnh không thân thiện cười nhạo.
Đối mặt với Đường Dĩnh hung hãn, Đường Mộc Tuyết lảo đảo, trên mặt không còn một chút máu nào.
Đường Dĩnh chỉ vào Đường Mộc Tuyết nói với đám đông: “Nhìn thấy chưa? Kim cương Nam Phi của cậu Triệu bị Đường Mộc Tuyết trộm, bây giờ cô ta không dám để tôi khám người!”
Đường Mộc Tuyết không yên lòng, cô không dám cho khám người cô.
Chắc chắn vừa nãy Đường Dĩnh đã động tay động chân, chắc chắn viên kim cương Nam Phi ở trong túi của cô. Một khi viên kim cương Nam Phi móc ra khỏi túi của mình, danh tiếng của mình sẽ thực sự bị hủy hoại trong chốc lát.
“Không ngờ Đường Mộc Tuyết người đẹp sô một ở Trung nguyên, lại thực sự là một tên trộm. Thật là ghê tởml”
“Đúng vậy, thật khiến người khác thất vọng. Trước đây nghe nói Đường Mộc Tuyết là một người phụ nữ mạnh mẽ truyện cảm hứng, nhưng bây giờ có vẻ thực sự khiên người khác thất vọng!”
“Gả cho một thằng vô dụng thì làm sao có thể tốt hơn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.