Chương trước
Chương sau
Àm!!I Lời này vừa dứt, dường như có sắm nỗ vang trời, Điền Lộc không còn chịu được áp lực, hai mắt tối sầm ngắt xỉu ngã trên mặt đắt.
Về đến nhà đã gần hai giờ sáng.
Đường Mộc Tuyết đã ngủ, Dương Tiêu không tiện quây rây Đường Mộc Tuyết, chỉ đành sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Đường Mộc Tuyết như bị dao cứa vào tim, cô đau lòng không thở nỗi, làm sao có thể ngủ được?
Đặc biệt là câu nói người trong lòng của Bạch Du Tĩnh, khiên Đường Mộc Tuyết không thê không nghĩ miên man.
Bây giò nửa đêm Dương Tiêu trở vệ, không những không ngủ chung giường với mình, mà còn ngủ ở phòng bên cạnh, đây là đang che giấu điều gì sao?
Phụ nữ là động vật nhạy cảm, đặc biệt là môi quan hệ của Đường Mộc Tuyết và Bạch Du Tĩnh vẫn luồn mâu thuân.
Đường Mộc Tuyết thừa nhận Dương Tiêu thực sự rât xuất sắc, không có gì ngạc nhiên khi một huyện thoại nữ doanh nhân như Bạch Du Tĩnh lại thích Dương Tiêu.
Ngay cả Bạch Du Tĩnh cũng thích
Dương Tiêu đã khiến Đường Mộc Tuyệt cảm thấy vui vẻ, cô không ghen, mà cảm thấy răng điệu này chứng tỏ ánh mắt của cô rất tốt. Loại suy nghĩ này là một niềm an ủi đối với bản thân mả Đường Mộc Tuyết đã đấu tranh rất lâu.
Bây giờ nửa đêm Dương Tiêu trở về không ngủ với mình, điêu này có ý nghĩa gì?
Sợ làm phiền mình? Hay là đang che giâu điêu gì đó?
Nghĩ đến những lân cô ám chỉ Dương Tiêu làm chuyện thân mật kia, Dương Tiêu đã làm ngơ, ngực của Đường Mộc Tuyết lại càng đau hơn.
Cô chỉ cảm thấy lồng ngực nhự bị chặn lại, đau đến không thở nỗi.
Dương Tiêu nằm ở trên giường nói: “Điền Lộc, tối nay chúc ông may mắn!”
Dương Tiêu không biết đoạn ghi âm của Đường Kiến Quốc, còn đề Đường Mộc Tuyết biết được, vì chuyện này mà bây giờ Đường Mộc Tuyết rất khó chịu.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Dương ở Đề Đô của vùng đất giàu có.
Một bà lão tóc bạc tinh thần khoẻ khoắn dựa vào cây gậy chồng nạng hỏi: “Lão Trịnh, chuyện tôi bảo ông điều tra tin tức kia thê nào rồi?”
Lão Trịnh là quản gia trưởng của nhà họ Dương ở Đề Đồ, là thân tín của bà cụ Dương nắm quyền nhà họ Dương, đã phục vụ trong nhà họ Dương hơn bốn mươi năm.
“Thưa bà, đã tra được tung tích của cậu chủ nhỏ rồi!” Quản gia Trịnh cung kính nói.
Bà cụ hài lòng gật đầu: “Cháu trai nhỏ của tôi bây giờ ở đâu?”
“Bây giờ cậu chủ nhỏ đang ở Trung Nguyên, là con rễ ở rễ của một gia tộc hạng hai!” Quản gia Trịnh thành thật nói.
Dương Tiêu không ngờ rằng nơi ẩn náu của mình đã bị bại lộ.
Nhà họ Dương ở Đề Đô là một tập đoàn tài phiệt nồi tiêng trong cả nước, coi như nhìn chung toàn bộ các gia tộc tài phiệt, nhà họ Dương ở Đề Đô cũng năm trong top trên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.