Chương trước
Chương sau
Dương Tiêu chế nhạo lắc đầu: “Bây giờ mới biết mình sai? Vừa rồi khi tôi cho anh cơ hội anh đã làm gì?”
“Đúng vậy, trực tiếp đưa loại cặn bã này vào tù, đề anh ta ngồi tù cả đòi, tránh cho ra ngoài hại người!” Long Ngũ căm hận nói.
Trong nháy mắt Liễu Giang Hà như già hơn mười tuồi, thật không ngờ học trò của mình lại làm ra chuyện tức giận như vậy.
Cũng may là lô thuộc này không tràn nhiều ra thị trường, nêu không không biết sẽ có bao nhiều người thiệt mạng.
Nghe tin mình sắp bị tống vào tù, Vương Trạch giật mình nước mắt nước mũi vội vàng nói: “lôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, cậu Dương, đửng tống tôi vào tù, nêu tôi vào đó, con gái vừa lên ba của tôi sẽ không có bồ.”
“Đúng, tôi dập. đầu với cậu, tôi dập đầu với cậu, xin đừng tống tôi vào 2 tù”
Nói xong, mặt mày Vương Trạch tràn đầy hoảng hốt, đầu dập xuống đất như giã tỏi, nửa phút sau da đâu Vương Trạch đã nứt ra.
Dương Tiêu không phản ứng gì cả, những người như Vương Trạch không đáng được tha thứ.
Nếu không phải mình biết Cổ Soái, có băng chứng kịp thời, có đánh chêt Vương Trạch cũng sẽ không thừa nhận là anh ta hạ độc.
Nghĩ lại trước đây mỗi lần gặp Vương Trạch, Vương Trạch này sẽ giêu cọt khiêu khích mình. Lần này tập đoàn Tuyết Tiêu suýt bại trong tay Vương Trạch, bắt kê là ai đến câu xin, anh cũng sẽ không nương tay.
Nhìn thây Dương Tiêu thờ ơ, Vương Trạch ôm đùi Liêu Giang Hà nói: “Thầy mau cầu xin cậu Dương đi, mong thầy, em không muốn ngồi tù cả đời!”
“Hừ! Cậu còn mặt mũi cầu xin Dương tài ba tha cho cậu?” Liễu Giang Hà hất văng Vương Trạch ra.
Cả người Liễu Giang Hà run lên, chỉ vào Vương Trạch tức giận nói: “Vương Trạch, năm đó cậu bái tôi làm thầy dưới danh nghĩa, tôi đã dạy cậu như thế nào? Bây giò cậu vì ân oán cá nhân, vì tiền bạc mà không tiếc làm trái ý muôn ban đầu của mình.”
“Bây giờ tôi tuyên bố, từ nay về sau cậu bị tôi đuôi khỏi sư môn, tôi sẽ không bao giờ có học trò nghiệp chướng như cậu nữal”
Cái gì! Đuổi khỏi sự môn?
Nghe vậy, hai mắt Vương Trạch suy sụp, cả người như chết lặng.
Anh ta không ngờ Liễu Giang Hà vì việc nước quên tình nhà, đuôi anh ta khỏi sư môn.
Liễu Giang Hà xấu hỗ nhìn Dương, Tiêu: “Dương tài ba, tôi đã gây rắc rôi cho cậu!”
“Thần y Liễu không cần phải tự trách, chuyện này không liên quan gì đến ông. Vương Trạch cũng chỉ là bị lợi dùng làm súng mà thôi. Lần này I nếu không phải Vương Trạch, thì e răng sẽ là người khác!” Dương Tiêu thập giọng nói.
Dù thế nào Dương Tiêu cũng không trút giận lên Liêu Giang Hà, trong chuyện này nhìn từ một mức độ khác Liêu Giang Hà cũng là nạn nhân.
Xét cho cùng là cạnh tranh thương mại lợi dụng tất cả mọi dịp. Cho dù không phải Vương Trạch ra tay, có lẽ lân sau sẽ có người khác hạ độc vào nguyên liệu sản xuất thuốc.
“Ài!” Mặt mày Liễu Giang Hà ảm đạm, cả người thật sự như già đi mười mây tuôi.
Năm đó ông thấy tư chất của Vương Trạch không tệ, cân phải học hỏi nhiều hơn nên đã nhận Vương Trạch làm học trò, dạy dỗ cần thận, hy vọng một ngày nào đó Vương Trạch có thê kê thừa nghề của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.