Chương trước
Chương sau
“Bó, đánh bà ta!” Dương Tiêu lại nói.
Loại cặn bã xã hội này phải bị trừng trị, nều không bà ta sẽ không biết rằng bên ngoài thế giới còn có người.
Viên Hàm tự đắc nhìn chằm chằm Đường Kiến Quốc: “Lão già, ông dám thử động vào một ngón tay của tôi xem.”
“Bó, chẳng lẽ bố nuốt trôi được cơn tức này sao?” Dương Tiêu hỏi.
Đường Kiến Quốc đâu nuốt trôi cơn tức khó chịu này, người tranh nhau một hơi thở, phật tranh nhau một nén nhang, ông ta đã sống hơn bốn mươi năm, đâu từng phải chịu qua nỗi nhục này.
Lý do khiến ông ta chạy taxi không phải rảnh đến hoảng mà là để kiếm nhiều tiền hơn, khiến mọi người phải nễ phục.
Tuy nhiên, đối phương có lai lịch phi thường, nếu một khi động tay, họ sẽ gặp rắc rồi lớn.
Đường Kiến Quốc lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông ta thực sự không dám ra tay, lỡ đâu lại gây tai hoạ cho gia đình, vậy thì ông ta sẽ là người có tội.
Viên Hàm người phụ nữ thời thượng khinh thường nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám làm gì tôi.” . truyện xuyên nhanh
“Bố, bố còn chằn chừ gì nữa? Nếu có chuyện con sẽ gánh.” Dương Tiêu trâm giọng nói.
Sắc mặt Đường Kiến Quốc lúc trắng lúc xanh, nhìn Dương Tiêu mắng: “Dương Tiêu, đây là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm, cậu không cần xen vào!”
Dương Tiêu biết Đường Kiến Quốc đang suy nghĩ về tình hình chung, không muốn liên lụy gia đình mình.
Trong chốc lát, sóng yên biển lặng, trời quang mây tạnh.
Tuy nhiên, bây giờ Dương Tiêu đã có khả năng che chở: cho gia đình của mình, anh sẽ không chỉ ngồi yên một chỗ.
“Bó, có ghê gớm gì đâu, chẳng lẽ bố còn không bằng một thằng vô dụng như con?” Dương Tiêu kích động nói.
Viên Hàm người phụ nữ thời thượng chế nhạo: “Cuối cùng cũng nói một câu thật, cậu là đồ vô dụng, không chỉ có cậu mà ngay cả lão già này cũng là đồ vô dụng. Cậu nhìn dáng vẻ của ông ta xem, nếu tôi là ông ta, tôi đã xáu hổ tìm miếng đậu phụ đâm đầu vào đó chết từ lâu rồi.”
“Bà nói ai là đồ vô dụng?” Đường Kiến Quốc hoàn toàn tức giận.
Viên Hàm châm chọc nói: “Yo! Lão già vô dụng như ông cũng biết giận à? Tôi sợ quá cơ! Tôi nói lão già ông là đồ vô dụng đấy thì sao? Không phục? Không phục thì đánh tôi đi!”
Thân thể Đường Kiến Quốc run lên, hai mắt đỏ ngầu, điều mà ông ta ghét nhát là bị người khác sỉ nhục mình là kẻ vô dụng, đàn ông bắt tài.
Ông ta đã từng bị tai nạn xe phải ngồi xe lăn, không biết bao nhiêu người đã coi thường ông ta, mắng ông ta là kẻ vô dụng.
“Bà nói lại lần nữa!” Đường Kiến Quốc gần như rơi vào trạng thái nổi cơn tam bành.
Viên Hàm châm chọc nói: “Lão già vô dụng không có tiền đồ, các người đều là đồ vô dụng, đồ vô dụng, tất cả đều là đồ vô dụng!”
Aaalll Bị sĩ nhục, Đường Kiến Quốc không cam lòng hét lên đôi mắt đỏ như máu.
Ngay lập tức, Đường Kiến Quốc giơ tay lên tát mạnh vào mặt Viên Hàm.
“Ông… ông dám động tay với tôi? Lão già vô dụng, ông điên rồi hả?” Viên Hàm sửng sốt cực kỳ hoảng sợ.
Bồ tát còn có ba phần tức giận, huống chỉ là Đường Kiến Quốc.
Ông ta không hề nương tay chút nào, dùng hết sức tát vào mặt Viên Hàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.