Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, một tiếng quát lớn không giận mà uy vang lên, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên sắc mặt tối sằm đi nhanh về phía bên này.
Nhìn rõ người tới, đám võ sĩ đều giật mình, lập tức dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dương Tiêu cũng rất kinh ngạc, một tiếng quát mắng có thể khiến cho đám cao thủ võ thuật lần lượt dừng lại, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt chữ quốc, thân hình thẳng tắp, toàn thân toát ra khí chất bất phàm.
Người tới không phải ai khác, chính là Tiết Hồng Đồ hội trưởng Hiệp hội võ thuật của thành phó Trung Nguyên.
Tiết Hồng Đồ bước tới, nhìn Dương Tiêu cung kính nói: “Bậc thầy Dương, cậu không sao chứ?”
“Ông là?” Dương Tiêu nhìn Tiết Hồng Đồ nghỉ ngờ hỏi.
Người đàn ông trung niên trước mặt có chút quen thuộc, nhưng Dương Tiêu không nhớ được mình đã gặp ở đâu.
Tiết Hồng Đồ cười nói: “Cậu Dương thật sự là quý nhân hay quên, trong buổi khai trương Thượng Võ Đường, tôi đã tận mắt nhìn thấy phong hoa phong thái của cậu Dương.”
“Có chút ấn tượng!” Lúc này Dương Tiêu mới chợt nhớ ra.
Khi phòng tập Thượng Võ Đường của Lam Vi Vi khai trương, có bảy tám cao thủ võ thuật đến đó, bao gồm cả những nhân vật lớn của Hiệp hội võ thuật.
Tuy nhiên, sau khi Dương Tiêu xử lý đám chày gỗ Phác Tu Hiền và dạy dỗ Triệu Vô Cực xong đã rời khỏi phòng tập.
Cũng vì dừng lại, anh mới có chút án tượng với Tiết Hồng Đồ.
Nhóm bậc thầy võ thuật có mặt tại hiện trường hoang mang.
“Bậc thầy Dương? Bậc thầy Dương nào? Tại sao chúng tôi chưa từng nghe qua?”
“Đúng vậy! Hội trưởng, ông nhầm lẫn gì à? Sao thằng nhóc này có thể là bậc thầy được?”
“Đúng vậy, tên nhóc này tàn bạo và vô lý đã phá vỡ trật tự của Hội giao lưu võ thuật, hơn nữa còn đánh Diệp Trường Hà bậc thầy Diệp bị thương nặng, rõ ràng là một kẻ mất trí”
Nhóm bậc thầy võ thuật này nổi tiếng trong giới võ thuật Trung Nguyên, cũng là trụ cột của võ thuật Trung Nguyên, bọn họ đều không biết Dương Tiêu.
Hơn nữa, bọn họ đều biết tất cả các bậc thầy, về cơ bản họ đều có tuổi.
Thằng nhóc trước mặt này còn trẻ, đâu có phong thái của một bậc thầy võ thuật?
Trong ấn tượng của họ, bậc thầy võ thuật trẻ nhất trong lịch sử của Trung Nguyên là Lam Vi Vi.
Tuy nhiên, Lam Vi Vi được kế thừa bậc thầy Thái Cực Quyền số một của Trung Hoa, cho nên không có gì lạ khi Lam Vĩ Vi trở thành bậc thầy Thái Cực Quyền số một của Trung Nguyên ở tuổi đôi mươi.
Diệp Trường Hà cũng ngần ra, nhìn Tiết Hồng Đò: “Hội trưởng, tên khốn kiếp này là một kẻ mất trí, hoàn toàn không phải là bậc thầy võ thuật!”
“Hội trưởng Tiết, ông có hiểu lầm gì về thằng nhóc này sao? E rằng ông không biết thân phận thực sự của thằng nhóc này. Trên thực tế, thằng nhóc này tên là Dương Tiêu, anh ta là chồng phế vật của Đường Mộc Tuyết người đẹp số một ở thành phố Trung Nguyên. Sao thằng phế vật lại có thể trở thành bậc thầy võ thuật được?” Trương Tử Hào nói với vẻ mặt khinh thường.
Dương Tiêu cười không nói gì, Tiết Hồng Đồ là hội trưởng Hiệp hội võ thuật của thành phố Trung Nguyên là điều mà anh không ngờ tới.
Nhưng, chỉ cần Tiết Hồng Đồ có mặt trong ngày khai trương Thượng Võ Đường, chắc chắn Tiết Hồng Đồ hiểu rõ về kỹ năng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.