Chương trước
Chương sau
“Được, tôi sẽ tự mình làm!” Tạ Quần trầm giọng nói.
“Ha ha!” Nhìn về phía Tạ Quần cần đêm mãnh liệt đi xa, Bạch Quỳnh cười hả hê, như thể Dương Tiêu đã chịu phải tác dụng của thuốc, mất hết mặt mũi.
Sau khi khách sáo với mọi người xong, Dương Tiêu đến ngồi trong góc mà ông cụ Cung Thiên Tề đang ngồi: “Ông Cung, chỉ có một mình ông thôi à? Ông Bạch không tới sao?”
“Lão Bạch thích yên tĩnh nên không tới, ông già này cũng thích yên tĩnh, tùy tiện tìm một chỗ ngồi thưởng trà!” Cung Thiên Tề cười thoải mái.
Dương Tiêu nói ra lòng mình: “Tôi thực hâm mộ cuộc sống của ông Cung, rất thoải mái!”
Dương Tiêu thực sự muốn an nhàn hai ngày, sống thế giới hai người với Đường Mộc Tuyết, bây giờ xem ra còn lâu mới làm được.
Cung Thiên Tề sống cả một đời vừa nhìn đã thấy rõ tâm tư của Dương Tiêu, ông cười sảng khoái: “Có gì mà đáng hâm mộ? Bây giờ ông già này đang dưỡng lão, nhóc Dương cậu còn trẻ, cuộc sống tốt đẹp của người trẻ tuổi các cậu mới vừa bắt đầu, nhà họ Đường chỉ là bàn đạp cho nhóc Dương cậu mà thôi.”
“Ông Cung lại nói đùa rồi!” Dương Tiêu nhịn không được bật cười nói.
Cung Thiên Tề cười tươi, không nói gì, ông đã nhận ra Dương Tiêu không đơn giản, chắc chắn không đơn giản.
Điều đáng tiếc duy nhát là Dương Tiêu đã có gia đình, nếu gả cháu gái Cung Linh Nhi cho Dương Tiêu thì đời này ông đã mãn nguyện.
Dương Tiêu vừa mới ngồi xuống, Cung Linh Nhi tới muộn kinh ngạc nhìn Dương Tiêu: “Oa! Dương Tiêu, vừa nãy anh quyên góp một tỷ tệ? Anh trúng số à?”
“Có vấn đề gì không?” Dương Tiêu có chút đau đầu khi nhìn thấy Cung Linh Nhi.
Từ tận đáy lòng, lúc này Dương Tiêu nhìn thấy Cung Linh Nhi thì không có một chút thiện cảm nào, thậm chí vừa nhìn thấy Cung Linh Nhi anh đã cảm thấy muốn rời đi.
Không phải Cung Linh Nhi khiến Dương Tiêu phản cảm, mà là trong án tượng của Dương Tiêu, mỗi khi chạm trán với Cung Linh Nhi sẽ có những rắc rồi kiểu kia.
Cung Linh Nhi quan sát Dương Tiêu thật kỹ, không thể tin được: “Một tỷ tệ! Tròn chẵn một tỷ tệ, không ngờ anh lại là một tên địa chủ ở địa phương, ghê thật, thật sự là rất ghê gớm. Nếu anh đã giàu như vậy, thì tại sao anh phải nhẫn nhịn chịu đựng ở nhà họ Đường suốt năm năm? Nếu tôi là anh, tôi sẽ lấy một tỷ tệ ra ném thẳng vào đám người hợm hĩnh của nhà họ Đường.”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận bát bình của Cung Linh Nhi, mắt Dương Tiêu giật giật.
Nếu không phải cách đây năm năm anh mắt đi sức lực, anh có thể vào nhà họ Đường hay không thì rất khó nói, tất cả là do tạo hoá trêu ngươi.
“Ông Cung, tôi vào nhà vệ sinh!” Dương Tiêu đứng lên nói.
Khi Dương Tiêu rời đi, Cung Thiên Tề cười với Cung Linh Nhi: “Linh nhi, cháu nói thật với ông nội, cháu cảm thấy Dương Tiêu thế nào?”
“Hả? Dương Tiêu thê nào?” Cung Linh Nhi sững sờ khi bị hỏi.
Cung Thiên Tề cười hiền hậu: “Đúng vậy, cháu cảm thấy cậu ấy như thế nào? Có xứng với công chúa nhỏ nhà họ Cung chúng ta không?”
“Ông nội, ông lại nói nhảm rồi, Linh Nhi mới thành niên!”
Mặt Cung Linh Nhi đỏ bừng.
Không thể không nói Cung Linh đã có năng khiếu âm nhạc phi thường từ nhỏ, tiếp xúc không ít với các tài năng trẻ trong nước, nhưng chỉ có một số ít người có thể gây án tượng với cô ấy, đặc biệt là Dương Tiêu đã mang đến cho cô nhiều chắn động, nhưng Cung Linh Nhi thật sự không nghĩ tới chuyện yêu đương.
Cung Thiên Tề tỏ ra là người từng trải: “Linh Nhi, cháu cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù Dương Tiêu đã kết hôn, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, cháu phải nắm bắt cơ hội. Bây giờ không có nhiều chàng trai xuất sắc như: Dương Tiêu đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.