Chương trước
Chương sau
Chỉ trong vòng mười giây, miếng đá thô đề vương xanh lục này đã được bán đấu giá ba mươi triệu tệ.
“Ba mươi mốt triệu tệ!” Bạch Du Tĩnh ra giá.
Trương Tử Hào quyết tâm đoạt được ngọc phỉ thúy đế vương xanh lục này, anh ta hét lớn một tiếng: “Bốn mươi triệu tệt”
“Bốn mươi triệu tệ? Không hổ danh là cậu chủ của một trong tứ đại gia tộc ở Trung nguyên, quả nhiên ra tay rất hào phóng!” Một đám người cảm thán.
Bốn mươi triệu tệ, không ai ra giá nữa, ngay cả Bạch Du Tĩnh cũng bó tay.
Bọn họ chỉ nhìn thấy lớp bề mặt của miếng đá thô này đúng là ngọc phi thúy đế vương xanh lục, nhưng bằng mắt thường họ không thể phát hiện ra kích thước của đế vương xanh lục bên trong.
Nếu miếng ngọc phỉ thúy đế vương xanh lục này nhỏ, thì bọn họ sẽ mắt sạch.
Đối với bất kỳ doanh nhân châu báu nào bốn mươi triệu tệ này không phải là con số nhỏ, có thể so sánh với một gia tộc hạng ba hàng đầu.
“Ai dám tranh với tôi?” Sau khi báo giá bốn mươi triệu tệ, Trương Tử Hào đắc thắng nói.
“Năm mươi triệu tệ!”
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, đột nhiên vang lên một giọng nói cực kỳ không hòa thuận.
Trong chốc lát, một nhóm người lại tập trung nhìn vào Dương Tiêu.
Năm mươi triệu tệ không phải là số tiền nhỏ, thêm nữa Trương Tử Hào nhát định phải đoạt được miếng đá thô đế vương xanh lục này, hiển nhiên hai người này sẽ có một cuộc đầu giá đỉnh cao.
“Năm mươi triệu tệ? Anh… anh đến đây gây chuyện à2”
Nghe thấy Dương Tiêu ra giá, Bạch Du Tĩnh gần như suy SỤP.
Phải biết rằng miếng đá thô này có kích thước trung bình, cho dù ngọc phỉ thúy đế vương xanh lục bên trong cũng không quá nhỏ, phải gia công hoàn hảo thì mới bảo đảm được giá thành sẽ không bị lỗ.
Nếu là nguyên liệu ngọc phỉ thúy tỉnh khiết, đề vương xanh lục có mức bốn mươi triệu tệ đã là giá trên trời.
Suy cho cùng, trong quá trình gia công, chế tác trang sức xảy ra hư hỏng, chưa nói đến chuyện tiền mắt tật mang, bốn mươi triệu tệ sẽ đổ sông đổ biển.
Vốn dĩ tham gia vào lĩnh vực châu báu đã vô cùng rủi ro, theo quan điểm của Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu chỉ đang gây chuyện.
Dương Tiêu cười nói: “Không sao, chơi vui là được!”
“Chơi? Anh lại dám nói chơi? Nhiều tiền như vậy mà anh lại thản nhiên nói chơi?” Bạch Du Tĩnh hoàn toàn suy sụp.
Khi miếng đá thô cuối cùng xuất hiện, Dương Tiêu mở mắt rồng nến kiểm tra nó.
Chỉ là miếng ngọc phỉ thúy đề vương xanh lục bên trong rất nhỏ, không đáng bao nhiêu.
Vừa rồi mình mua miếng đá thô chứa băng chủng đã bị Trương Tử Hào gài, Dương Tiêu cũng không phải là người chịu thua thiệt, anh có thể thấy Trương Tử Hào đã quyết tâm giành lấy miếng đá thô đế vương xanh lục này, cho nên đây là đòn phản công của Dương Tiêu đối với Trương Tử Hào.
Anh gài tôi máy trăm nghìn tệ, thì tôi sẽ gài anh hàng chục triệu tệ.
Nghe thấy Dương Tiêu lại ra giá như vậy, Trương Tử Hào càng tức giận hơn: “Một thằng dé nhữi như anh mà dám ra giá với tôi? Sáu mươi triệu tệ!”
“ðI Ngay sau khi anh ta vừa dút lời, tất cả các doanh nhân giàu có tại hiện trường đều bị sốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.