Chương trước
Chương sau
Ngay lúc này, không biết vì sao trong lòng Bạch Du Tĩnh có một suy nghĩ, đó là cô ta hy vọng Dương Tiêu có thể đến cứu cô ta thoát khỏi biển lửa này.
Chỉ là mình không hề cho Dương Tiêu sắc mặt đẹp, cho nên dựa vào đâu mà anh ta sẽ tới cứu mình?
“Bạch Du Tĩnh chấp nhận mệnh của mình đi, đời này cô chỉ có thể là phụ nữ của Trương Tử Hào tôi. Hôm nay cho dù ông trời tới cũng không cứu được cô!” Vẻ mặt Trương Tử Hào dữ tợn nói.
“Ò? Ông trời tới cũng không cứu được cô ấy? Xem ra anh rất tự tin!”
Ngay lúc Bạch Du Tĩnh đang tuyệt vọng, đột nhiên vang lên một giọng nói không hoà thuận dữ dội.
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa khách sạn bị đá văng sang một bên, bóng dáng Dương Tiêu bước vào với sắc mặt lạnh lùng.
“Ranh con, là anh!” Nhìn thây Dương Tiêu xông vào, sắc mặt Trương Tử Hào thay đổi lớn.
Anh ta thực sự không ngờ vào thời điểm quan trọng này Dương Tiêu lại có thể xông vào, điều này khiến anh ta không kịp cảnh giác.
Dương Tiêu!
Nhìn thấy bóng dáng Dương Tiêu, hốc mắt của Bạch Du Tĩnh đã ươn ướt, sự xuất hiện của Dương Tiêu khiến Bạch Du Tĩnh hoàn toàn không ngờ tới.
Dương Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Tử Hào: “Trương Tử Hào anh giỏi lắm, gan anh thật sự lớn, ngay cả cô Bạch mà anh cũng dám động, xem ra hôm nay anh cố ý tìm không thoải mái!”
Nếu Bạch Nguyên Kiệt biết anh không bảo vệ được Bạch Du Tĩnh, không biết ông Bạch sẽ buồn như thế nào. May mà anh đã đến kịp ngăn chặn tất cả những điều này.
“Hừ! Dương Tiêu, thiên đường có đường anh không đi, địa ngục không cửa anh lại tự tìm đến! Vốn tôi định lát nữa sẽ dạy dỗ anh, vì bây giờ anh đã tới thì đừng trách tôi không khách sáo!” Bị Dương Tiêu phá hỏng chuyện tốt nhiều lần, Trương Tử Hào hoàn toàn dựng tóc gáy.
Anh ta đã từng tập luyện taekwondo, hiện là đai đen taekwondo, với kỹ năng của anh ta thì thường ba đến năm người cũng không đủ để anh ta chiến đấu.
Nhìn thấy Trương Tử Hào có tinh thần chiến đấu bước xuống giường, Dương Tiêu chế nhạo: “Sao? Anh còn muốn luyện tay với tôi?”
“Luyện tay thì không cần thiết, Dương Tiêu cái đồ rác rưởi, xuống địa ngục đi!” Đột nhiên Trương Tử Hào lấy một con dao găm trên người ra, đâm tới tấp vào người Dương Tiêu.
Trương Tử Hào xứng đáng là con nhà luyện võ, anh ta cực kỳ sắc bén, trong khoảng thời gian rất ngắn, dao găm đã gần như cắm thẳng vào tim của Dương Tiêu.
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, thân thể Bạch Du Tĩnh run lên, nội tâm cô ta kêu khàn cả giọng bảo Dương Tiêu mau tránh ra.
Cô ta thực sự quên mát điều này, Trương Tử Hào đã học taekwondo từ khi còn nhỏ, hầu hết mọi người đều không phải là đối thủ của anh ta.
Dương Tiêu nhìn Trương Tử Hào hung ác cầm dao tấn công trước mặt, nói: “Chỉ với thủ đoạn nhỏ của anh mà còn dám bày ra trước mặt tôi?”
“Giết chết anh cũng đủ rồi!” Trương Tử Hào tính trước tính sau cười khẩy.
Dương Tiêu lắc đầu: “Anh thực tự tin quá rồi!”
Vút Ngay khi con dao găm sắp rơi vào bộ phận quan trọng trên người Dương Tiêu, Dương Tiêu xoay người, dễ dàng thoát khỏi đòn hung ác của Trương Tử Hào.
“Này, anh bạn!” Trương Tử Hào lao ra cửa theo quán tính.
Nghe thây Dương Tiêu hét lên, Trương Tử Hào xoay người nhanh chóng muốn tấn công lại.
Tuy nhiên, Dương Tiêu hoàn toàn không cho Trương Tử Hào cơ hội thứ hai. Ngay lúc Trương Tử Hào quay lại, chân phải của Dương Tiêu đã hóa thành một bóng ma đá mạnh vào ngực Trương Tử Hào.
Trương Tử Hào trợn to hai mắt, còn chưa kịp né tránh, Dương Tiêu đã đá vào ngực anh ta ngay tại chỗ, một lực rất lớn đá anh ta bay ngay tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.