Chương trước
Chương sau
Hơn nghìn người không thể tin được Dương Tiêu lại có thể mặc quần áo do thợ may số một trên thế giới may.
Trên gương mặt ngọc của Hoa Mộ Tranh tràn đấy ý cười chậm rãi nói: “Nếu mọi người không tin thì có thể bước lên sờ thử, đây là vải sợi tổng hợp tinh khiết nhất!”
“Vải sợi tổng hợp? Không phải chứ?” Vừa nói ra lời này, mọi người tại hiện trường càng sửng sốt hơn.
Như đã biết, tên tiếng Anh của vải này là scabal, được thành lập tại Brussels, Bỉ vào năm 1938, hiện nhà máy của nó được đặt tại Vương quốc Anh.
Scabal được nhiều thợ may hàng đầu ca ngợi là “loại vải tốt nhất mà tiền có thể mua được”. Trong những thập kỷ gần đây, hầu hết mọi đột phá công nghệ lớn về vải đều do nó khởi xướng.
George nghiêm nghị nói: “Cô gái xinh đẹp này nói đúng.
Đây là loại vải quý giá sợi tổng hợp, hơn nữa tôi có thể nói với mọi người một cách rất có trách nhiệm rằng bột kim cương hàng đầu thế giới đã được thêm vào từng sợi của chiếc áo sơ mi trắng này.”
Có thêm bột kim cương hàng đầu thế giới?
Àm!!
Trong chốc lát, nó giống như một tiếng sét từ trên không rơi xuống, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ.
Dương Tiêu thấp giọng: “Ông này, ông đến đây đập phá hiện trường à? Ông giới thiệu chỉ tiết như vậy, không sợ người khác giật mất đồ của tôi sao? Lỡ có người giật mất quần áo của tôi, nhìn thấy thân hình rắn chắc của tôi, muốn tôi nhặt xà phòng thì phải làm sao?”
*Nhặt xà phòng: chỉ hành vi tình dục đồng giới “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, chủ yếu là vì tôi nhìn thấy loại chế tác thần thánh này, nên không kìm lòng được!” Mặt George đỏ bừng.
Giờ phút này, sắc mặt của Triệu Tín vô cùng u ám, giống như Husky khó chịu toàn thân.
Vốn ông ta muốn mượn tay của George để đuổi Dương Tiêu, nhằm làm bẽ mặt anh.
Điều khiến ông ta kinh ngạc là bây giờ đuổi người không thành công mà còn lôi ra được lại lịch quần áo cao quý | của đối phương.
Triệu Tín trầm giọng nói: “Dương Tiêu, nói đi, cậu lấy trộm bộ quần áo này ở đâu?”
“Trộm?” George kinh ngạc nói.
Triệu Tín ậm ừ: “Bậc thầy George, ông không biết thằng nhóc này là đứa ở rễ trong thành phố Trung Nguyên chúng tôi, cậu ta ăn bám vợ suốt năm năm, sao cậu ta có thể mặc quần áo do chính tay bậc thầy Joseph may được?
Đây rõ ràng là trộm cắp mà.”
“Đúng vậy, cậu ta chỉ là phế vật, chắc chắn thằng nhóc này ăn trộm, bộ quần áo này chắc chắn do cậu ta đã trộm!” Tôn Tường phụ hoạ.
Sắc mặt của George dần trở nên xấu, ánh mắt nhìn Dương Tiêu cũng dần trở nên không có thiện cảm, nếu Dương Tiêu đã ăn trộm quần áo, đó sẽ là tội phạm thượng lớn nhất với thầy của mình.
Quan trọng nhát là vừa rồi Dương Tiêu nói chuyện rất kiêu ngạo, thầy của ông ta cao cao tại thượng, cho dù là hoàng tử châu Âu cũng không dám kiêu ngạo như vậy, làm sao một đứa ở rể lại có thể có được quần áo do thầy của ông ta đích thân làm?
“Vị tiên sinh này, có phải là cậu nên giải thích rõ ràng với tôi không?” George lạnh lùng nói.
Vào lúc này, George cho rằng nêu Dương Tiêu không giải thích bất cứ điều gì, ông ta sẽ không khách sáo đưa Dương Tiêu ra trước công lý.
Cung Linh Nhi lo lắng kéo Dương Tiêu: “Bộ quần áo này không phải là trộm được đâu chứ?”
“Hừ! Cậu ta không trộm thì còn có thể là như thế nào?”
Triệu Tín khinh thường hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.