Chương trước
Chương sau
Đường Đường lại tức giận nói: “Anh rể, anh nói xem anh có phải là người thẳng như thép không?”
“Cái này… được rồi! Lúc đó anh thực sự đã nghĩ đến điều này. Bây giờ đi xem camera giám sát thì sao?”
Đường Đường tức giận nói: “Nói anh thẳng như thép, anh thật sự thẳng như thép? Đường Hạo là một tên trộm gà, anh ta đã xóa theo dõi đoạn đối thoại của anh ta với anh từ lâu rồi, còn bên Xuân Thượng Nhân Gian thì không đủ chứng minh điều gì, quan trọng nhất là anh lại đánh Đường Hạo, mẹ cũng bị người khác đánh.”
“Vốn anh muốn chứng minh mình vô tội, ai biết lúc này mẹ lại bị đánh, anh nói xem sự may mắn của anh đổ dồn vào trong nhà hết rồi hả?”
Dương Tiêu cũng đang rối bời, lúc đó chỉ muốn xoa dịu cơn tức giận của Đường Mộc Tuyết, nhưng không ngờ ở giữa sẽ có nhiều chuyện bắt ngờ như vậy.
Đường Đường bĩu môi nói tiếp: “Còn nữa, anh rẻ, anh ngốc hả? Chị bảo anh đi, anh lại thật sự đi? Anh không biết con gái thích nói một đằng làm một nẻo hả?”
“Nói một đằng làm một nẻo?” Dương Tiêu nhíu mày.
Đường Đường suýt ngất xỉu, khoanh tay nói: “Anh thật sự ngốc hay giả ngốc hả? Các cô gái nói không thích anh thì thường có ý là rất thích. Bảo anh đi còn ý khác là đừng đi hãy ở lại bên cạnh em, lúc đó chị buồn như thế mà anh còn đi, chẳng phải anh đang có biểu hiện chột dạ hả?”
Dương Tiêu đổ mồ hôi nhễ nhại, lòng người phụ nữ quả nhiên là mò kim đáy biển, hoàn toàn không thể đoán trước được.
Trong chuyện tình cảm anh như một tờ giấy trắng, lúc đó nghe thấy Lăng Ảnh Huyên xuất hiện, não của anh nóng lên nên đã đi.
Xét cho cùng, trong lòng Dương Tiêu, Lăng Ảnh Huyên cũng rất quan trọng, đó là tình bạn thuần khiết nhất, nếu Lăng Ảnh Huyên không ra tay cứu anh vào năm năm trước, e rằng anh đã chết ở trong rừng nhiệt đới.
“Xin lỗi, xem ra chuyện này là anh thật sự không làm đến nơi đến chốn!” Dương Tiêu thở dài.
Đường Đường lớn giọng nói: “Anh rể, anh hãy nhớ, chị em có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối như những cô gái khác, còn nữa, con trai với con gái có sự khác biệt lớn. Con gái mặc đồ của con trai gọi là là đẹp trai, mà con trai các anh mặc đồ con gái gọi là biến thái, nhớ chưa?”
“Ừm! Nhớ rồi!” Dương Tiêu trịnh trọng gật đầu.
Xem ra tối nay gặp Đường Đường là đúng, Đường Đường thật sự đã dạy cho mình một bài học.
Trước đây, Đường Mộc Tuyết cho anh cảm giác cô có thể hiểu mọi chuyện của anh, chuyện gì cũng có thể là thư: giãn đầu óc.
Bây giờ Dương Tiêu mới hiểu Đường Mộc Tuyết rất yếu đuối, nhất là về mặt tình cảm.
Đường Đường lại thở dài: “Haiz! Tức chết em mà, em nghe xong cũng tức giận.”
“Đừng tức giận, trước tiên nghĩ cách giúp anh đã!” Dương Tiêu bắt lực chớp mắt.
Đường Đường suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Em không biết tâm trạng hiện giờ của chị như thế nào, thế này đi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho chị, anh không được phát ra tiếng!”
Dương Tiêu gật đầu, Đường Đường lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm số của Đường Mộc Tuyết rồi bám gọi.
Lúc này, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy ngực căng cứng, gần như thở không ra hơi.
Cô thật sự không thể chấp nhận được sự lừa dối và phản bội của Dương Tiêu, bởi vì Dương Tiêu là tất cả của cô!
Thấy đó là cuộc gọi của Đường Đường, Đường Mộc Tuyết nghĩ Đường Đường đang gặp rắc ri, vì vậy cô kìm nước mắt, kết nói điện thoại: “Đường Đường, có chuyện gì vậy?
Em hết tiền à?”
Ở nhà, Đường Đường có biệt danh là Đường Đường, tất cả mọi người ngoại trừ Dương Tiêu đều gọi Đường Đường như vậy.
Nghe thấy giọng nói của Đường Mộc Tuyết, tim của Dương Tiêu như bị dao cắt, anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và cô đơn của Đường Mộc Tuyết ở đầu bên kia điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.