Chương trước
Chương sau
“Vâng!” Hai tên côn đồ nhe răng múa vuốt đi về phía Dương Tiêu.
Mặt Dương Tiêu không chút thay đổi, đạp chân vào ngực anh Đao, hai người vừa định tới, tay của Dương Tiêu hóa thành một bóng ma, như có hai con rồng lao ra, lập tức túm cổ họng hai người.
Rằm rằm!
Dưới ánh mắt của mọi người, hai người bọn họ bị Dương Tiêu túm chặt cổ như búp bê rồi ném xuống đất.
“Con mẹ nó!” Nhìn thấy hai đứa em của mình bị Dương Tiêu dễ dàng khuất phục, anh ta liền biết anh chàng này có luyện võ.
Sắc mặt Dương Tiêu u ám liếc nhìn Lưu Đao: “Cút! Đừng để tôi nhìn thấy anh, néu không, gặp lần nào sẽ đánh lần đó!”
“Vâng, vâng, vâng!” Lưu Đao nuốt nước bọt, chật vật bỏ trôn cùng hai người em của mình.
Đường Đường được cứu, đôi mắt đẹp lấp lánh: “Oa! Anh rẻ, anh quá tuyệt vời, chỗ này là anh Đao có thể đánh nhất! Vậy mà anh chỉ mắt hai ba chiêu đã thu phục được tính cách của anh ta, quá tuyệt vời. Tại sao trước đây anh lại tỏ vẻ khiêm tốn như vậy?”
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu trước mặt, trong lòng Đường Đường như có nai con chạy nhảy.
Cô biết Dương Tiêu có tài, không phải là phế vật, nhưng không ngờ thân thủ của Dương Tiêu lại giỏi đến vậy.
“Con nhóc em đó sao lại ở đây? Em không biết ở chỗ này có rất nhiều người xấu à? Em xinh đẹp như thé, cẩn thận trở thành mục tiêu của bọn họ!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Dương Tiêu không để ý tới loại xã hội đen nhỏ nhoi này.
Dựa vào kỹ năng của mình đối phó với loại nhỏ nhoi này.
không thua gì một cái búa tạ.
Ở thời kỳ đỉnh cao của Dương Tiêu, trong những cuộc đấu một chọi một, không một sát thủ hàng đầu thế giới nào có thể sánh được với anh.
Khi Dương Tiêu nói cô đẹp, trong lòng Đường Đường ngọt như mật, Đường Đường tò mò hỏi: “Anh rễ, sao anh lại ở đây? Tên Lưu Đao lúc nãy không phải do anh tìm đến chứ? Anh cố ý muốn biểu diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt em? Em nói cho anh biết, em sẽ không rung động đâu!”
Nghe vậy, khoé miệng Dương Tiêu giật giật, trong đầu con nhóc này đang vẽ vời cái gì?
“Xem ít phim truyền hình bong bóng hồng thôi, cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến chỉ số IQ! Sau này đừng thường xuyên đến nơi này!” Dương Tiêu cảnh cáo.
Khu vực này thuộc khu phố cổ, trước đây việc giải cứu Long Ngũ cũng ở khu vực này.
Lão Nhai là trung tâm của khu phố cổ ở thành phố Trung Nguyên, phần lớn người dân ở đây là người ngoại tỉnh, nhiều người có thu nhập khá thấp thuê nhà ở khu vực này.
Có một câu nói ngầm hiểu rằng chỉ cần là khu vực cho thuê, thì đó thường là nơi hỗn loạn nhất.
Bởi vì đám đông đến đây từ khắp mọi miền đất nước, đủ mọi thành phần, đặc biệt là giới xã hội đen rất thích dừng chân tại đây.
“ÒI” Đường Đường bĩu môi, sau đó đành chịu nói: “Không đi chỗ này thì đi đâu? Em lại không có tiền!
Dương Tiêu nghi ngờ liệc nhìn Đường Đường: “Không có tiền? Làm sao vậy?”
Đường Đường bắt lực nói: “Chúng em đang nghỉ hè. Em vẫn chưa tìm được việc làm thêm! Trong tay không có tiền, không thuê nổi nhà trong cộng đồng, chỉ có thể ở đây như người khác thuê nhà rẻ tiền!”
“Nghỉ hè rồi?” Dương Tiêu chợt nhận ra.
Cũng giống như Đường Mộc Tuyết, Đường Đường là một cô gái tự lập, Đường Đường biết gia đình mình rất khó khăn, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đều đi làm thêm vào mỗi kỳ nghỉ đông và hè để kiếm tiền học phí và trang trải cuộc sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.