Đường Mộc Tuyết có chút đắc ý nói: ‘Hai trăm ngàn nhân dân tệ, có phải rất lợi hại không?”
“Lợi hại!” Dương Tiêu gật đầu thừa nhận.
Những năm trước đây, đều do Đường Hạo ở phía sau dỡ trò, nghĩ ra vô số biện pháp để trừ tiền lương cũng như.
các khoản phúc lợi của Đường Mộc Tuyết.
Hiên tại, Đường Mộc Tuyết đã lên vị trí tổng giám đốc cùng giám đốc phòng thị trường của tập đoàn, nên Đường Hạo không cách nào áp chế được cô.
Nói thật lòng, chỉ dựa vào tài hoa của Đường Mộc Tuyết, tiền thưởng tổng kết cuối năm chỉ nhận được hai trăm ngàn nhân dân tệ quả thật ít đến đáng thương.
Dù sao, năng lực của Đường Mộc Tuyết tất cả mọi người đều có thể tận mắt nhìn thấy, cộng thêm tiền phụ cấp từ hai vị trí quan trọng kia, ngoài ra còn đơn hàng từ Đông Hải Lý Gia, đem những khoản này cộng lại chỉ có hai mươi ngàn nhân dân tệ, đem chuyện này nói ra e rằng có rất nhiều người không tin được.
Đừng quên rằng, đơn hàng Đông Hải Lý Gia giá trị lớn như vậy, nếu như làm tốt, tuyệt đối có thể mang lại lợi nhuận lên đến con số hàng trăm triệu nhân dân tệ, hơn hàng một trăm triệu nhân dân tệ néu chỉ thưởng hai trăm ngàn, vậy thì con sô tiên thưởng đó cũng không tính là bao nhiêu.
Đường Mộc Tuyết cười nói: “Anh trước mắt cứ ở đây chờ.
em, em quay lại văn phòng thay quần áo đãi”
*Em cứ đi đi!” Dương Tiêu sủng nịch nói.
Mặc dù tiền thưởng cuối năm không nhiều, nhưng nhìn thấy Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430392/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.