Đường Hạo nhìn Dương Tiêu châm chọc nói: “Muốn làm cái gì sao? Tất nhiên là phải đánh cho anh một trận rồi!
Dương Tiêu, tôi nói cho anh biết, tôi nhẫn nhịn anh lâu lắm rồi đây, anh cảm thấy mình rất lợi hại sao? Anh cảm thấy bản thân điên cuồng tỏ ra ngầu như vậy có thể nổ tung trời hay sao?”
“Dám đánh tôi, còn dám đánh cả Dĩnh Dĩnh, anh như thế nào lại lợi hại như vậy? Tôi thật sự cho anh mặt mũi rồi đúng không!”
Nghĩ đến những uất ức trước đây Dương Tiêu dành cho mình, Đường Hạo một bụng lửa giận liền lập tức phun trào.
Đường Dĩnh cười châm chọc nói: “Dương Tiêu, anh thật sự cho rằng mình là thứ gì? Anh cùng lắm chỉ là tên phế vật ở rẻ tại Đường Gia, chỉ là một tên phế vật vô dụng chỉ biết ăn bám! Những hành động trong thời gian gần đây của anh đều do Đường Mộc Tuyết sắp xếp có đúng không? Đường Mộc Tuyết ả hồ ly tỉnh này, thật sự là quá tâm kế rồi!”
“Thật ngại quá, tôi thật sự không có thói quen nghe người khác thả rắm!” Dương Tiêu lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy Dương Tiêu vẫn còn phách lối như vậy, Đường Hạo nắm chặt cây gậy đánh bóng trong tay tức giận nói: “Hừ! Anh mẹ nó sắp chết đến nơi rồi còn dám hênh hoang? Được! Rắt tốt! Dương Tiêu, hôm nay chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp, tôi nhát định sẽ tha tội cho anh!”
*Ò? Vậy anh muốn tôi ngoan ngoãn phối hợp như thế nào?” Dương Tiêu cười lạnh nói.
Đường Hạo bày ra dáng vẻ muốn giết chết cả Dương Tiêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430335/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.